Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 247











Lục Kiều nghĩ chuyện này theo hướng rất thoáng. Dù sao cô ta chỉ dòm ngó tới tiền, vốn không quan tâm rốt cuộc Lưu Đại Quốc như thế nào, họ cũng đã đăng ký kết hôn rồi. Cô ta chính là vợ chính thức, sau này chia tay cũng chẳng sao, cùng lắm thì chia thêm chút tiền!

Cô ta là một người trọng sinh, có cơ duyên lớn, sau này cuộc sống chắc chắn cũng sẽ không kém. Lần này kết hôn chẳng qua là một bước đệm của cô ta.

Chỉ có đứa nhỏ này không nằm trong kế hoạch: Nhưng may mà có đứa nhỏ này, mới được kết hôn.

Khác với kiếp trước, Lưu Đại Quốc đối với cô ta cũng không trăm nghe ngàn thuận như trước. Sau khi có được cô ta, đã có hơi thờ ơ.

Trong lòng Lục Kiều hiểu rõ, chỉ hận đàn ông không có ai tốt lành.

Hô hấp của bác gái Lục cũng đình trệ, bất mãn con gái mình làm mẹ kế cho người ta. Nhưng cũng đã đăng ký kết hôn rồi, tất cả đều đã xong xuôi, nói: “Cho dù như vậy, con đang mang thai, cũng không nên nhận hai đứa nhỏ kia tới nuôi.” . Truyện Đông Phương

Làm mẹ kế là chuyện dễ dàng như thế? Người cả thôn đều sẽ nhìn ngó, lỡ như đối xử không tốt với con người ta, sau này sẽ có người nói ra nói vào.

Đó chính là củ khoai lang bỏng tay.

Lục Kiều chỉ lạnh lùng nói một câu: “Mẹ không hiểu.” Cô ta chính là dựa vào sự hiền huệ và khéo léo này mới giành được Lưu Đại Quốc.

Huống hồ nuôi con trong thôn đều là nuôi thả. Để hai đứa nhỏ trong thôn, tự có người chơi với chúng, cũng không cần tốn bao nhiêu tinh lực.

Điều quan trọng nhất với Lục Kiều chính là dưỡng tốt cái thai trong bụng mình.

Cô ta rời đi lâu như vậy, hỏi một chút: “Bây giờ Lục Ngọc như thế nào?” Không biết thế nào, Lục Ngọc lại xinh đẹp hơn trước.

Hai người họ có chút hiềm khích, so bì nhau mọi điểm. Thấy cô thay đổi lớn như vậy, trong lòng Lục Kiều khó tránh khỏi không phục.

Trước đây Lục Ngọc thua kém cô ta mọi mặt, Lục Kiều cảm thấy Lục Ngọc chỉ xứng sống trong cái bóng của cô ta. Bác gái nói: “Bây giờ Lục Ngọc ghê gớm lắm, làm cán bộ thôn rồi, nhà chồng cũng thương nó như con gái ruột vậy!”

Trong lời nói mang theo ganh tỵ nồng nặc. Chẳng qua là một con nhỏ nghèo, đào đâu ra phúc khí lớn như vậy.

Trong lòng Lục Kiều cũng không sảng khoái, vốn dĩ những thứ này đều nên thuộc về cô ta, nói: “Thế này có gì ghê gớm, có tiền mới là thật!”

Sau đó Lục Kiều nói với mẹ mình: “Mẹ lấy ba nghìn ra.”

Bác gái Lục lập tức cảnh giác nói: “Con muốn làm gì?” Năm nghìn tệ vừa nãy còn chưa cầm nóng tay.

Lục Kiều nói: “Hôm nay còn chưa khiến mẹ nở mày nở mặt đủ, trước đây con đã nói xong với anh ấy rồi, vốn dĩ anh ấy muốn cho một nghìn tệ tiền sính lễ, bị con thuyết phục, lại dẫn theo bọn trẻ tới nuôi làm cái giá, người ta mới chịu cho hai nghìn, ba nghìn còn lại này là cho cha mẹ vẻ vang thôi.”

Trong lòng bác gái Lục có chút không vui: “Con làm thế này mà được à?”

Vốn dĩ hai nghìn tệ đủ nở mày nở mặt rồi, ở trong thôn kết hôn cũng chỉ có hai trăm tệ tiền sính lễ.

Hai ngàn tệ đã không ít rồi, nhưng bây giờ cho năm nghìn tệ trên trời, cả thôn đều biết họ có tiền, tới lúc đó chắc chắn sẽ có người dòm ngó muốn mượn.

Sau đó lại đòi về ba nghìn, đây không phải là vả sưng mặt sao. Nhưng nghe thấy con gái nói như vậy, cũng chỉ đành nhịn đau trả lại ba nghìn.

Tâm trạng cho rằng con gái câu được rùa vàng của bác gái Lục cũng nhạt đi nhiều. Vốn dĩ tướng mạo xấu, còn có con riêng, bây giờ năm nghìn tệ còn rút bớt.

Vốn tưởng Lục Kiều như thế này cũng thôi, ai biết, cô ta lại đòi một nghìn từ trong tay bác gái Lục, nói: “Bây giờ con mang thai, nhiều chỗ cần tiêu tiền, trong tay con cũng phải có chút tiền chứ.”

Vốn dĩ muốn mua căn nhà của nhà họ Thẩm, nhưng lại bị Lục Ngọc giành trước, càng nghĩ càng tức.

Bây giờ chỉ có thể mua một căn nhà bình thường. Kiếp trước cô ta cũng từng sống ở nhà kiểu tây, vốn không ưng những căn nhà nông thôn này, cũng chỉ có căn nhà của nhà họ Thẩm miễn cưỡng lọt vào mắt.