Mới đầu trưởng thôn bảo mọi người học chỉ là muốn để mọi người không có thời gian rảnh, đỡ gây sự phá phách.
Nhưng thôn Đại Vũ đã được lãnh đạo huyện chú ý. Cứ dăm ba hôm lãnh đạo huyện sẽ hỏi thăm một lần. Nghe nói họ bắt đầu mở lớp xóa mù chữ cho nông dân, cật lực ủng hộ, còn nói trưởng thôn giác ngộ cao.
Trưởng thôn được khen rất vui, khoe khoang với huyện.
Bây giờ mọi người đều không muốn học, còn không phải vả mặt ông ta sao.
Ông ta đã c.h.é.m gió ra rồi.
Người dân trong thôn thấy trưởng thôn không vui, vội vàng lựa lời nói, sợ bị trưởng thôn ghi thù.
Ầm ĩ như vậy, tỉ lệ đi học đã cao hơn một chút.
Chị Lý cả ngày ở bên ngoài nói Lục Ngọc cái này không tốt, cái kia không tốt.
Trưởng thôn còn đặc biệt gọi chồng của chị ta tới: “Bảo cô Lý bớt bớt lại chút, đừng có gây sự mãi. Lục Ngọc là người tôi bổ nhiệm, nếu có gì bất mãn cứ tới tìm tôi.”
Chồng của chị Lý cũng biết vợ mình đã đắc tội người ta, vội vàng cười nói: “Con người cô ấy không có ý xấu gì, chỉ là mồm mép dở, tôi quay về nhất định sẽ nói cô ấy, ông đừng để bụng.”
Trưởng thôn hừ một tiếng: “Làm gì cũng không được, gây sự là giỏi!”
Chồng của chị Lý ở chỗ trưởng thôn cười nịnh, về nhà liền hung hăng giáo huấn chị ta một trận.
“Có phải cô ngốc không? Bây giờ Lục Ngọc người ta là cán bộ thôn, cô lấy gì đi lấy cứng chọi cứng với người ta?”
Sở dĩ chị Lý chống đối Lục Ngọc như vậy là bởi vì chồng mình khen cô vài câu, chị ta luôn cảm thấy chồng mình có hơi thèm khát Lục Ngọc.
Chứng đa nghi này đã rất lâu rồi, bây giờ vừa nhắc tới Lục Ngọc, chị ta liền bùng nổ: “Được, anh cứ bảo vệ cô ta đi!”
Ngữ khí này rất khó nghe, chồng của chị ta cũng nổi điên: “Cái gì gọi là tôi bảo vệ cô ta?” Lục Ngọc là cán bộ thôn, cần anh ta bảo vệ chắc.
“Con người cô làm việc cứ thích hắt nước bẩn lên người người khác.”
Chị Lý nói: “Không phải chỉ là thấy người ta xinh đẹp sao, anh có bảo vệ thế nào, người ta cũng không phải của anh. Đàn ông mà, không có tên nào ra hồn!”
Chồng của chị Lý nghe vậy liền nói: “Hình như cô bị điên rồi, thích sao thì vậy, không muốn ở đây thì cút về nhà mẹ đi.”
Chị Lý thấy chồng mình thật sự nổi giận, cũng không dám chọc, đi vào phòng bắt đầu hờn dỗi.
… Lớp học tập này đã học được hơn một tháng, phần lớn mọi người đều không biết được bao nhiêu chữ, hơn nữa ai cũng biết tra từ điển, gặp phải chữ không biết, tra xong cũng biết đọc thế nào.
Ông cụ trong thôn gọi Lục Ngọc lại, ông ta muốn hỏi một chuyện: “Tôi nghe người ta nói sau này trong thôn sẽ đặt báo? Thật sao?”
Người bên ngoài đồn đãi, nhưng từ đầu tới cuối không có ai xác thực.
Lục Ngọc nói: “Là thật!” Đề nghị đặt báo vẫn là do cô đề ra.
Trưởng thôn cũng thích đọc báo, nhưng báo ông ta đọc đều là mua về từ sạp báo.
Về cơ bản đã quá kỳ rồi.
Trưởng thôn muốn đặt báo nhưng không biết đặt.
Thời này đặt báo vô cùng phiền phức, phải viết thư, gửi tiền tới ngân hàng.
Sau khi thành công mới sẽ phát báo mỗi kỳ cho họ.
Lục Ngọc nhất định phải đọc báo, bởi vì cô biết thập niên 80 biến động thất thường, mỗi giây mỗi khắc đều sẽ có chính sách mới.
Suy nghĩ này không hẹn mà cùng giống với trưởng thôn.
Trưởng thôn thích đọc báo, bây giờ có người đặt giúp, quá tốt.
Trước đây ông ta muốn đặt báo, đi nhờ nhân viên trong huyện, còn bị chế nhạo mấy câu.
Báo còn chưa về, trưởng thôn nói trước, nói mọi người muốn đọc đều có thể đọc.
Khiến thôn dân vô cùng kích động, người có máy thu thanh trong thôn không nhiều.
Muốn biết tin tức bên ngoài đều là dựa vào truyền miệng. Có thể có báo trực tiếp đọc, thế thì càng tiện. Hơn nữa đọc báo nghe giống như là người có học vấn.
Sau khi có động lực này, tính tích cực học chữ của mọi người càng cao.
Trong thôn đặt báo tuần ba mươi hai tệ một năm.
Đây là sách báo cấp tỉnh.
Muốn đặt đọc vẫn rất phiền.
Đương nhiên trong huyện cũng biết, còn chuyên môn gọi điện thoại cho ông ta hỏi, sau khi trong huyện có được câu trả lời chắc chắn, người trong huyện còn khen họ thạo nghiệp vụ.