Trưởng thôn nói: “Hỏi hay lắm, tôi đã nói với nhà họ Lục rồi, cho họ đất, xây chuồng heo. Heo con, thức ăn đều do họ chi, lời hay lỗ họ tự gánh. Mặc kệ nuôi bao nhiêu đều phải quy cho thôn ba phần. Tới lúc đó heo xuất chuồng, chúng ta mổ cả thôn chia thịt!”
Nghe vậy, trên mặt mọi người có thêm vài phần nụ cười.
Biết ngay trưởng thôn sẽ không làm kinh doanh lỗ vốn.
Heo ăn giỏi hơn bất cứ thứ gì, một năm chỉ tiền ăn đã tốn không ít.
Cách của trưởng thôn đã chặn miệng của phần lớn người. Còn có một số ít người cũng muốn tranh thủ. Họ nhìn nhà họ Lục nuôi heo mà nóng mắt. Trưởng thôn bị họ lải nhải tới phiền, nói: “Nếu anh cũng có thể lấy được đơn hai tấn phân bón, tôi cũng cho anh nuôi.”
Lúc này mọi người mới chịu thôi. Chỉ là nhìn nhà họ Lục vẫn có chút ngưỡng mộ. Cha mẹ Lục xưa giờ không có ai chú ý, bây giờ bị người ta vây quanh. Lần trước nghe chị hai Lục nhắc tới, nói có hợp tác nuôi heo, hỏi họ có thể hợp tác không.
Cha mẹ Lục đã sớm thương lượng xong cách ứng phó, nói: “Còn chưa biết ra sao, nuôi thử một năm đã.”
Cũng có người ganh tỵ nói: “Chị đúng thật có được một đứa con gái giỏi!” May nhờ có đứa con gái như vậy, nếu không trên trời rơi xuống cái bánh ngon sao lại đập lên người hai người họ được.
Nhưng cũng có người không vui, phát ngôn: “Nuôi heo dễ như thế, đừng có nuôi không được, ngược lại lỗ tới mức quần lót cũng không mặc nổi.”
Anh ta cố ý nói to!
Lục Ngọc nghe xong đáp lại một câu: “Cái này không cần phí tâm, cha mẹ tôi chưa từng nuôi heo, nhưng người ở trại heo thì khá lắm.”
Người bên cạnh nghe vậy, đố kỵ tới đỏ mắt.
Chuyện cha mẹ Lục Ngọc nuôi heo truyền khắp thôn giống như một tiếng nổ. Mọi người đố kỵ chế.t.
Cha mẹ Lục Ngọc là người thành thật, nói một câu khó nghe, chính là kiểu người nhu nhược. Tuy ở cùng một thôn nhưng mọi người cũng có lòng so sánh!
Nhìn thấy người không bằng mình lắc người có được việc nuôi heo tốt như vậy, trong lòng có thể thoải mái sao. Nhìn thấy những người mồm mép lanh lẻo đó đều bị trưởng thôn chặn họng đi về, những người còn lại cũng không dám cứng chọi cứng.
Trưởng thôn nói cũng có lý, chuyện này đều là do Lục Ngọc giải quyết ổn thỏa. Người ta xin cho cha mẹ của mình, ai còn có thể vượt qua cô chứ?
Có người bắt đầu giở trò bẩn, nói xấu Lục Ngọc với Tiêu Thái Liên và người nhà họ Phó, nói cô đã kết hôn còn lén lút giấu tâm nhãn.
Nhưng Tiêu Thái Liên đã thông suốt, nếu không có Lục Ngọc cũng không có mối kinh doanh cổ vịt như bây giờ, mới vừa chia được một khoản tiền, bây giờ kho vàng nhỏ của Tiêu Thái Liên đã thành đống rồi.
Nếu nhà họ Lục phất lên, bà làm thông gia cũng hãnh diện.
Tuyệt không thể để người khác giở thủ đoạn thấp hèn như vậy ly gián họ, còn cảnh cáo người trong nhà cũng phải như vậy, người nhà họ Phó đoàn kết nhất, không có ý kiến gì. Tuy chị hai Phó bọn họ có chút tiếc nuối nhưng nghĩ kỹ lại cũng không thiệt.
Hơn nữa chuyện nuôi heo này phải lo nhiều cái, mình cũng chưa chắc làm được, dần dần cũng tắt tâm tư.
Người bên ngoài xúi giục, họ không có được cũng không để người nhà họ Lục yên ổn. Người giở thủ đoạn này nhiều không kể hết, lại tìm tới, Tiêu Thái Liên nói: “Hai vợ chồng nhà họ Lục tỉ mỉ, nuôi heo vừa hay. Hơn nữa trong thôn đã lấy không ba phần cũng không ít rồi. May mà người nhà họ Lục hậu đạo, nếu là tôi, vất vả một trận đều cho người khác, tôi mới không thèm làm.”
Mấy hôm nay chị Lý gây chuyện nhiều nhất, chồng chị ta khen Lục Ngọc giỏi giang, chị ta liền có chút đố kỵ, bây giờ khắp nơi nhóm lửa đều có bóng dáng của chị ta. Ngày nào cũng hóng hớt đông tây, cả thôn Đại Vũ đã sắp không chứa nổi chị ta rồi.
Chị Lý nói: “Ba phần còn cao? Người ta lấy bảy phần đó, số chẵn còn không phải vẫn ở nhà họ Lục sao.”
Tiêu Thái Liên có chút khó chịu, nói: “Không thể nói như vậy, bắt heo con bao nhiêu tiền, thức ăn nuôi heo và lương thực bao nhiêu tiền. Tiền này đều do nhà họ Lục bỏ ra, trong thôn đã chiếm hời to rồi.”