“Được, vậy chị ăn đồ làm sẵn.” Lục Bình biết ý tốt của các em gái, cũng không từ chối.
Ngồi trên ghế ở bên cạnh, con gái Lục Bảo thấy chị ấy ngồi, muốn vươn tay ra ôm cổ của cô.
Đây là kiểu làm nũng đặc hữu của trẻ con.
Lục Bình nhìn hai em gái đều đang bận rộn trong bếp, con gái cũng ở bên cạnh, nhất thời rơi nước mắt.
Khác với trước kia, lần này không phải là oán than mệnh khổ, mà là nước mắt sau khi thoát được kiếp nạn. Chị ấy tưởng kiếp này chỉ như vậy, ai ngờ còn có lúc nhàn nhã đợi ăn cơm như thế này.
Nếu không phải người trong nhà ủng hộ chị ấy hoàn toàn, chị ấy thật sự không thể sống được nữa. Bây giờ cuộc sống này, không có tên khốn Tiết Thắng Lợi đó ở trước mắt, lại cảm thấy có gia đình rồi.
Chị hai Lục băm nhân xong, Lục Ngọc vội vàng điều chế nhân, ra sức trộn về một hướng.
Chị hai Lục bội phục Lục Ngọc biết nấu ăn. Chị ấy bỏ cả đời cũng không học được.
Lục Ngọc bảo chị hai mở nồi ra, đảo một chút.
Chị hai mở nắp ra nhìn, nước bên trên tương thịt đều sắp khô rồi, đảo lên mùi thơm càng nồng.
Bên trên đọng một lớp dầu, quá thơm, chị ấy không nhịn được, dùng đĩa gắp một chút nếm thử, thịt vụn mằn mặn thơm thơm, bất luận là trộn với cơm hay mì, hay là kẹp bánh đều rất ngon: “Lúc chị đi, lấy cho chị một bát mang về.”
Điều kiện nhà chị ấy tốt, chỉ muốn cho đi, chưa từng lấy thứ gì từ nhà mẹ, nhưng cái này chị ấy không nhịn được, thực sự quá ngon.
“Được.”
Cái hủ rửa xong vừa nãy đã khô ráo, vội vàng cho vào trong hủ, có hơn nửa hủ. Đủ cho cả nhà ăn một thời gian, sau khi rửa sạch nồi, bắt đầu ngào mỡ heo.
Chị hai Lục gọi cháu gái tới, hai người vây bên nồi đợi ăn da heo chiên khô dầu. Thịt mỡ không nhiều, chỉ nấu ra được một bát mỡ heo, một bát nhỏ da heo, thơm thơm giòn giòn. Thời này không có đồ ăn vặt gì, da heo chính là món ăn vặt ngon nhất.
Bốn người mỗi người chia một hai miếng đã ăn hết.
Chị hai thấy Lục Ngọc đang lưu loát làm việc, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra.
Qua một lúc mới nói: “Này, trước đây đã nói cắt cho nhà chồng em hai cân thịt, quên để lại rồi.”
Lục Ngọc nói: “Đợi lát nữa em cũng mang một bát tương thịt về là được.” Ngoài nhà mình ăn, không ai bỏ nguyên liệu như vậy, thịt nhiều tương ít, dầu nhiều, mang một bát tương thịt này về đã đủ thể diện rồi.
Lục Ngọc chia tương thịt xong, đủ có nửa hủ, người trong nhà đủ ăn hơn hai tháng, bên trong bỏ đủ gia vị, ăn không cũng được, trộn mì ăn cũng tiện, hoặc lúc xào rau, hầm đậu hũ tùy tiện thêm vào một muỗng cũng có thể tăng màu không ít.
Chị hai Lục thật sự xách không ít thịt heo tới, thịt khô đã bôi gia vị vừa nãy ướp thấm vị, treo ở chỗ râm mát hong gió, Lục Ngọc nói: “Đợi ba ngày sau con lại tới hun thịt!”
Hong gió rồi hun khói, sau đó dùng nước tra lược qua lần nữa, không chỉ đủ tư vị, đợi phơi khô ra, lúc ăn nấu lên, thịt khô sẽ bóng bẩy long lanh.
Ăn vào không xơ không ngấy, là món ăn thượng hạng.
Nhà họ Lục xưa nay tiết kiệm, số thịt này đủ cho họ ăn tới vụ thu.
Chị hai Lục thật sự phục Lục Ngọc, thế mà cái gì cũng biết làm! Tương thịt có thể để cô làm ngon như vậy, sau khi vừa mới thử một miếng, còn muốn ăn tiếp. Nếu không phải mặn, một bát này có thể ăn như đồ ăn vặt.
Chị hai nói: “Trước đây ăn được thịt liền cảm thấy là cuộc sống tốt đẹp, bây giờ phát hiện, thịt này còn có thể làm ra tư vị ngon như vậy, trước đây nhà chị hoặc là xào thanh, hoặc là luộc thịt chấm mắm, thật lãng phí.”
Chị hai Lục cũng có chút tò mò, nói: “Sao đều cùng một cha mẹ sinh ra, mà chị lại không biết nấu đồ ăn.”
Lục Ngọc nói: “Sau này chị muốn ăn gì cứ về nhà, em nấu cho chị.” Cô sảng khoái nói.
Chị hai Lục nghe vậy, cười nói: “Vậy được, chị cũng không chiếm hời của mọi người. Nếu chị tới ăn, chị sẽ mang rau thịt tới.”
Họ nói chuyện náo nhiệt, đúng lúc này, người trong thôn đều tan làm về.