Lục Ngọc rất có hứng thú với việc hợp tác nuôi heo này: “Thôn chị cho nuôi loại gia súc lớn này sao?”
Thôn Đại Vũ không cho, mỗi nhà trong thôn cùng lắm nuôi hai con gà, nhiều hơn sẽ bị gọi là chủ nghĩa tư bản.
Nhà họ Phó chê nuôi gà chạy khắp sân, khắp nơi đều là phân gà bẩn thỉu nên không nuôi. Còn nhà họ Lục là thực sự không có tiền nuôi. Họ ăn thịt đều phải ra ngoài mua, ai ngờ thôn cách vách còn cho nuôi heo.
Chị hai Lục nói: “Trước đây cũng không cho nuôi, sau này chỗ chị có phần tử trí thức được phân xuống. Trước đây từng mở trại chăn nuôi, nuôi hơn trăm con dê bò, trưởng thôn muốn nhờ anh ta giúp đỡ nuôi heo coi như làm việc. Nhưng trong thôn không có tiền, bèn đề ra để các nhà bỏ tiền mua heo con, đậu và thức ăn gia súc.”
Nhà chồng chị hai Lục có tay nghề cất ủ, gia cảnh giàu có, nhà họ nhận nuôi hai con, con này mổ thịt, con còn lại sẽ mổ lúc đón tết. Mấy nhà khác đều là mấy nhà góp tiền nuôi một con, cũng có nhà không nuôi, hiện giờ trong thôn đang nuôi mười mấy con heo.
Lục Ngọc nghe xong có chút thèm thuồng, heo đất nhà nông này là ngon nhất, nói: “Ngoài thôn có thể nhận nuôi không?” Bây giờ trong tay cô có chút tiền, có hơi d.a.o động.
Bây giờ ăn thịt còn phải dựa vào phiếu. Cả nhà cũng chỉ có Phó Cầm Duy có công việc chính thức, phiếu thịt mấy cân đó cả nhà ăn, chia đều ra mỗi người, có thể có bao nhiêu?
Người nhà họ Phó đều gửi hi vọng vụ thu chia lương thực mổ heo. Nhưng dựa theo ký ức của Lục Ngọc, mổ heo thì mổ, chỉ là cả thôn không chia được bao nhiêu thịt, cô thèm.
Tuy trong nhà có cổ vịt cánh vịt kho các loại, nhưng cổ vịt sao có thể so với thịt?
Chị hai Lục nói: “Chắc chắn không được rồi, thôn chị nuôi heo vẫn phải báo cáo lên huyện phê duyệt qua nhiều ải. Em là người ngoài thôn, không thể có suy nghĩ này, nếu không dễ bị chụp mũ.”
Lục Ngọc nói: “Ồ.” Cô có chút thất vọng, nhưng rất nhanh lại nói với chị hai: “Quay về em nói với trưởng thôn chúng ta thử, phương thức hợp tác nuôi heo này rất hay, để thôn chúng ta cũng học theo.”
Chị hai cười nói: “Con nhỏ này, nghĩ đẹp lắm.” Trưởng thôn là cán bộ, có thể nghe lời cô mới lạ. “Nghe nói em nấu ăn rất ngon, những thứ này em muốn làm sao thì làm vậy, đều xử lý hết. Chị không biết nấu, thịt ở trong tay chị đều là lãng phí!”
Nói xong lại mang tới cho chị cả Lục một túi khóa kéo và khuy, kim chỉ các loại, nói: “Em rể chị có tài may vá, những thứ thủ công này, tính theo số lượng, một cái hai xu. Em nghĩ so với cho người khác làm, chi bằng để chị làm, bao nhiêu cũng có thu nhập.”
Đây thuần túy là tâm tư của chị hai Lục, chị cả nuôi con ăn ở nhà, trong tay không có một xu làm sao mà được. Việc lên dây kéo này là việc tốt, người bình thường chị ấy không cho đâu.
Lục Ngọc nói nói chuyện với họ, đang nhìn vịt và thịt heo, suy nghĩ phải làm thế nào.
Rất nhanh Lục Ngọc bắt đầu chia thịt, định dùng hai mươi cân làm thịt hun khói, tám cân làm tương thịt, số thịt này có thể để lâu một chút, hai cân còn lại làm bánh bao thịt.
Nói làm là làm, Lục Ngọc là người nhanh nhẹn, rất nhanh đã cầm d.a.o tới, d.a.o ở trong tay cô giống như sống dậy, ngay cả chị hai Lục cũng kinh ngạc bởi thủ pháp dùng d.a.o tuyệt diệu này.
Không nói hương vị như thế nào, chỉ nhìn dáng vẻ này đã không tồi, giống như rất giỏi nấu nướng vậy.
Lục Bình với chị hai Lục đều ra ngoài xem Lục Ngọc nấu ăn, làm thịt khô khá dễ, đầu tiên rắc chút rượu trắng lên thịt, sau đó rang!
Sau khi rang thơm muối và tần bì, quệt đều lên rồi bỏ vào trong chậu ướp.
Sau đó chuẩn bị tương thịt, nhà nhà đều có hủ dưa muối. Giống như nhà họ Phó có hai loại dưa muối, một loại là su hào muối, một loại là củ cải muối.
Đó là gia đình có điều kiện tốt, nhà họ Lục trước giờ không có tiền gì, hủ dưa muối vẫn luôn trống không.
Chị hai Lục thấy Lục Ngọc tìm hủ dưa muối, vội nói: “Để chị rửa, cái khác chị không biết làm, loại việc chà rửa này cứ giao cho chị đi.”