Nam Nô

Chương 32




CHƯƠNG BA HAI



“Tẹp tẹp.” Có kẻ rớt dãi xuống sàn. Dịch Thủy quay lại nhìn hắn, chỉ thấy hai con mắt đen tối chớp lóe một ánh nhìn tục tĩu ghê tởm, hắn lập tức hiểu thấu bụng dạ đám người cặn bã này. Lửa giận vụt ngùn ngụt bùng lên, Dịch Thủy thật chỉ muốn vùng dậy sống mái một phen với chúng!

Thế nhưng hắn tự biết không thể kích động như vậy, hắn còn có thân nhân, sao có thể vì thỏa mãn nóng giận nhất thời mà liên lụy tới gia đình. Không còn cách nào khác, cuối cùng hắn đành gắng gượng nuốt lại lửa giận, hai nắm tay siết chặt tựa hồ muốn tự bóp nát vụn.

Quản nô ban nãy thấy dáng bộ muốn liều mạng phản kháng của Dịch Thủy, trong bụng không khỏi e ngại; hắn cũng biết Dịch Thủy từng là chiến sĩ xuất sắc nhất trên chiến trường, thậm chí còn đem toàn bộ quân công của mình đổi lấy cuộc sống đầy đủ hơn cho chúng nô lệ. Bất quá nếu hắn hành sự biết nhìn vào lương tâm, hay có chút cảm kích với Dịch Thủy thì đã không bị người khác gọi là hạng cặn bã.

Giờ thấy Dịch Thủy có vẻ trầm tĩnh lại, hắn đoán biết nô lệ này trong lòng bắt đầu lo lắng rồi, chẳng nói cũng hiểu ba người nhà yếu đuối chính là điểm yếu trí mạng của hắn… Nghĩ đến đây, quản nô không khỏi đắc ý đến cười thành tiếng, lại ám muội nói:

“Người a~ lôi tên nô lệ không coi ai ra gì, vô cớ đánh người này ra trói vào cột, lột bỏ y phục cho ta. Hừm, để ta nghĩ coi… tội này không nhẹ, tối thiểu phải đánh năm mươi roi. Còn đại trượng* nữa, phải phạt hai mươi trượng.”

Nghe hắn nói xong, đám tiểu nhân xúm bên cạnh đều hinh hích cười rộ.

Dịch Thủy lạnh lùng nhìn quản nô đang cực kỳ đắc ý rồi thản nhiên nói:

“Ở đây ngoài mấy thứ đó không còn hình cụ nào nữa sao? Ta còn tưởng ngươi giở được thủ đoạn gì, nguyên lai chỉ là mấy trò vặt vãnh. Thật làm người ta khinh thường.”

Vừa nghe hắn nói thế, quản nô quả nhiên nhảy dựng lên, sừng sộ quát: “Nô lệ lớn mật! Còn dám mạnh miệng sao? Đại gia nhân nhượng muốn dụng hình nhẹ tay, ngươi lại không biết tốt xấu! Hừ, được lắm, các người đâu…”

Hắn ngừng nói để nhìn bốn phía, vừa hay thấy bếp lò trong góc tường đang cháy hừng hực, cây cời than bằng sắt bên trong đã bị nung đỏ rực một đầu. Quản nô liền cười nhạt mấy tiếng, trỏ tay về phía bếp lò, hất hàm:

“Ngươi được lắm, có giỏi thì dùng thanh cời sắt kia tự đâm một nhát; ta lập tức sẽ dẹp hết roi, gậy này đi. Sao hả?”

Dịch Thủy liếc nhìn thanh sắt, không chút do dự tiến về phía bếp lò… cả đám người thấy hắn có vẻ thực tình muốn dùng loại cực hình này thay roi, gậy không khỏi sợ hãi kinh hoàng; trợn mắt chằm chằm nhìn theo hắn. Đột nhiên cả gian phòng lặng phắc, chỉ còn nghe thấy những tiếng hô hấp dồn dập, khẩn trương.

Dịch Thủy sắc mặt bất biến, ung dung bước tới trước lò lửa, lại khinh miệt liếc nhìn đám tiểu nhân lúc này còn lồ lộ sợ hãi hơn mình, hắn bỗng nhếch một nụ cười, rồi nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Hạ Hầu Lan, ta sẽ không bỏ cuộc đâu… chỉ cần có cơ hội, ta còn quyết thoát ly bằng được thân phận nô lệ. Bởi vì… ta căn bản không thể chịu đựng được cùng sống dưới một cái tên ‘nô lệ’ với những kẻ thế này… Thật chỉ khiến người ta thấy càng nhục nhã…”

Hắn nói xong, không đợi đám người kia quát tháo, liền đột ngột rút thanh cời than đỏ rực lên, không chút do dự đâm thẳng xuống một bên vai mình.

“A a a a a…” Tiếng kinh hô the thé vang lên, cũng không phải từ miệng Dịch Thủy phát ra; theo những khuôn mặt đã tái dại không còn huyết sắc, mùi da thịt cháy khét xông lên ngập phòng. Bàn tay Dịch Thủy cầm thanh sắt khẽ run lên, hắn nghiến chặt răng một lần rồi dụng sức mạnh tay rút ra!

Lửa bỏng nhiệt nóng làm vết thương sém miệng, chưa lập tức tuôn máu, nhưng thịt da đã chín bỏng bị dứt ra theo thanh sắt, để lộ ra bầy hầy huyết nhục đỏ tươi… cũng chỉ một khắc sau, một dòng máu tươi từ vết thương ồ ạt chảy xuống, thấm đỏ cả lớp vải áo thô cứng trên người Dịch Thủy.

Có điều từ đầu chí cuối, hắn vẫn không hé ra bất cứ một tiếng rên la nào.

“Cạch!” Thanh cời sắt rơi xuống sàn, Dịch Thủy không hề nhìn đến đám người xung quanh, hắn lấy tay bịt miệng vết thương trên vai, dợm bước khỏi phòng.

Quản nô lúc này mới sực tỉnh, mang máng nhớ lời Yến Niếp và San Hô dặn, liền bạo gan quát lên: “Đứng lại! Từ từ…”

Không đợi hắn nói xong, Dịch Thủy hơi xoay người lại, đôi mắt lấp lánh chiếu thẳng vào quản nô:

“Còn… chuyện gì nữa?”

Thân thể đau đớn đến phát run, cả thanh âm cũng không còn bình tĩnh được như trước; nhưng Dịch Thủy vẫn gắng gượng kìm chế. Hắn mơ hồ nghe thấy từ sâu thẳm trong đầu có một giọng nói không ngừng khích lệ mình: ‘Đứng vững, Dịch Thủy! Đứng vững! Ngươi thà gục ngã dưới đao thương quân địch, chứ quyết không thể ngã trước mặt lũ tiểu nhân ghê tởm này!’

“Không… không có gì nữa… ngươi về được rồi…”

Tất cả những kẻ đứng đó, kể cả quản nô một khắc trước còn vênh váo tự đắc, toàn bộ đều bị Dịch Thủy uy đến vỡ mật. Nô lệ trước mắt rõ ràng bị thương trầm trọng, thế nhưng ánh mắt sáng rực của hắn tựa hồ rành mạch nói với bọn chúng: nếu không tuân thủ giao hẹn, thì dù đã thụ thương hắn vẫn có thể nghiền chết chúng như nghiền một con kiến.

Bị áp đảo tâm lý hùng hồn như vậy, quản nô đâu còn dám tùy tiện làm theo lời Yến Niếp và San Hô, hòng đuổi tận giết tuyệt Dịch Thủy nữa.



Thẳng đến khi bóng dáng Dịch Thủy đã khuất xa, đám chuột nhắt mới lấy lại chút tinh thần. Quản nô đứng đực ra nghĩ ngợi một hồi liền thấy thật hối tiếc, không dưng lại bỏ phí một cơ hội tốt như vậy.

Thấy hắn vò đầu bứt tai, lập tức một nô lệ bên cạnh lên tiếng xun xoe: “Đại ca cần gì phải rầu rĩ thế, tên Dịch Thủy ấy bị thương nặng như vậy, chúng ta chỉ cần bớt xén thuốc thang, cấm người chữa trị cho hắn… còn sợ hắn không chết sớm sao? Đến lúc đó đại ca liền mau mau tới báo cáo thành quả cho các nương nương trong Vương phủ, đây ắt là đại công rồi a.”

Quản nô nghe một hồi tự nhiên thấy có lý, không tiếc lời tấm tắc khen diệu kế.



Lại nói Dịch Thủy, gắng gượng lê bước về tới nhà, vừa vào đến cửa đã chống đỡ không nổi nữa… phút chốc quỵ ngã xuống. Vết thương trên vai vẫn ứa máu không ngừng, nhưng còn may nhờ hắn từng học qua cách cấp cứu từ chiến trường nên biết xoay xở cố gắng bịt miệng vết thương, không để máu chảy ồ ạt… bằng không đến giờ sợ đã tuôn cạn máu mà chết rồi.

Cha mẹ Dịch Thủy vừa thấy con máu đỏ đầm đìa, ngã gục trước mắt liền kinh hoàng đau xót tới luống cuống chân tay. Dịch Thủy vốn biết không thể trông cậy vào cha mẹ trước nay yếu nhược, đành gượng cười, khó nhọc nói:

“An tâm… vết thương thế này không chết người được, ta còn có… còn có mối hận, sao có thể chết thế này… Ta… ta không cam lòng chỉ thế này mà chết đâu…”

Hắn nói tới đó thì nhích đầu nhìn muội muội Dịch Châu, cô bé nãy giờ vẫn hoảng sợ đứng chôn chân một chỗ, lại gượng giọng:

“Châu nhi, đi… đi ra ngoài hái ít lá phù dung và cỏ tai thỏ về đây… Mẹ… đun ít nước nóng, giặt mấy cái khăn sạch sẽ, rồi… mang dao của ta và… và cây đèn lại đây…”

Chờ hắn nói xong, Dịch ông vội ghé vào đỡ hắn lên giường nằm, chảy nước mắt than:

“Nghiệp chướng a nghiệp chướng, bọn họ sao có thể ra tay tàn bạo thế này… Không lẽ không nhớ đến nhờ ai họ mới được no đủ như bây giờ sao…?”

—-

*đại trượng: gậy lớn (để đánh =.=).

Thủy Thủy a… ( em có phải là tiểu thụ thật không vầy?? ( không chết cho Lan Lan ảnh vật vã em thật không yên bụng xao? ;__;~

***