Nam Nô

Chương 28




CHƯƠNG HAI TÁM



Trưa hôm đó, Hạ Hầu Lan mới trở về, xem sắc mặt có vẻ rất cao hứng; có điều Hạ Hầu Thư tinh nhạy nhận ra ánh mắt hắn có gì đó bất thường, tự nhiên lo lắng phỏng đoán. Hắn thầm tự hỏi sáng nay Vương gia sai khoái mã tức tốc đi đón cha mẹ và em gái Dịch Thủy về phủ, nhưng lúc ra lệnh gương mặt tuyệt không có một điểm vui vẻ… Không hiểu giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, có điều thoạt nhìn mà đoán chắc chắn không phải chuyện nhỏ.

Hạ Hầu Thư còn đang nghĩ không biết có nên đem chuyện này nói cho Vong Nguyệt, để hai người cùng bàn bạc vài câu không; Hạ Hầu Lan đã ra lệnh: “Ngươi phân phó hạ nhân, chuẩn bị một bàn tiệc ở Sơn Sắc hiên, sắp đặt xong thì gọi Dịch Thủy tới, nói rằng Bản vương ở đó chờ hắn. Còn nữa, gọi San Hô và Yến Niếp cùng tới đãi khách.” Hắn nói xong thì xoay người quay vào hoa viên, chậm rãi đi về hướng Sơn Sắc hiên.

Hạ Hầu Thư càng lúc càng mù mờ hơn, không hiểu Vương gia cuối cùng đang có ý gì, lại không dám chậm trễ, vội vàng theo lệnh phân phó.

Một hồi sau giữa Sơn Sắc hiên rộng rãi đã xếp đặt xong một bàn sơn hào hải vị; Dịch Thủy cũng thong dong bước vào, vừa lúc đụng phải Yến Niếp và San Hô. Lòng hắn đột nhiên trầm nặng, xưa nay khi hắn và Hạ Hầu Lan ở bên nhau, đến người hầu cũng đều cho lui hết. Tại sao hôm nay còn gọi cả thị thiếp tới? Muốn thị uy với mình hay còn có ý gì khác?

Hạ Hầu Lan đợi mọi người đến đầy đủ, mới để Dịch Thủy ngồi bên mình, mỉm cười nói: “Hôm nay toàn gia chúng ta đều ở đây, các ngươi không cần e ngại, cứ tự nhiên mới được. Thư nhi, rót rượu.”

Nhận lệnh, Hạ Hầu Thư liền cung kính vòng một lượt qua chỗ bốn người để rót rượu, sau đó lui xuống đứng một bên, tỏ vẻ khiêm nhường kính cẩn. Ngược lại, trong bụng hắn đã thấy trống đánh thùng thùng, thầm nghĩ lúc này không khác gì khoảng lặng trước cơn bão; xem ra Sơn Sắc hiên hôm nay nhất định phải bị một trận cuồng phong bạo vũ.

Yến Niếp và San Hô cùng lớn tiếng cảm tạ, lại nâng chén rượu, chúc mấy câu cát tường rồi cùng Hạ Hầu Lan một hơi uống cạn. Chỉ có mình Dịch Thủy không uống, chỉ ngước mắt nhìn người ngồi bên mình. Hạ Hầu Lan cười, hỏi: “Ngốc này, sao ngươi không uống?”

Dịch Thủy mím môi, nhẹ giọng: “Vương gia, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Nói xong ta mới uống chén rượu này.”

Hắn vừa dứt lời, Hạ Hầu Lan đã phất tay ngăn lại, cười nói: “Có lời gì uống rượu xong hẵng nói cũng không muộn.”

Thành ra bất đắc dĩ Dịch Thủy phải nâng chén uống cạn, lại nghe Hạ Hầu Lan nói tiếp: “Hôm nay ta gọi các ngươi tới đây chính là có chuyện muốn tuyên bố!”

Mắt liếc nhìn Dịch Thủy, hắn ôn nhu nói: “Người ngồi bên cạnh ta đây, các ngươi cũng biết hắn là Dịch Thủy, là tính nô của ta. Nhưng kể từ ngày mai, hắn tuyệt không còn là nô lệ nữa, các ngươi… các ngươi tất cả đều phải đổi cách xưng hô…”

Lại quét mắt một lượt quanh bàn, thấy Yến Niếp, San Hô và Hạ Hầu Thư đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ; khóe miệng Hạ Hầu Lan khẽ nhếch thành một nụ cười nhạt khó nhìn ra, thản nhiên nói tiếp: “Kể từ ngày mai, các ngươi đều phải gọi hắn là Vương phi nương nương, rõ cả chưa?”

Lời hắn vừa nói xong, Yến Niếp lẫn San Hô đều kinh hoàng thất sắc, lập tức quay sang nhìn vẻ mặt ngây ngẩn của Dịch Thủy; ánh mắt hai nàng không hề giấu giếm sự đố kị, căm tức.

Ngay cả Hạ Hầu Thư cũng bị kinh hãi, hắn biết Vương gia sủng hạnh Dịch Thủy, nhưng không bao giờ tưởng nổi có thể cưng chiều tới nước này. Lập một nô lệ làm Vương phi, là chuyện chưa từng có trong lịch sử Tuyết Duyên quốc; thậm chí coi khắp thiên hạ, chuyện thế này cũng là phượng mao lân giác*, nếu hi hữu xảy ra cũng bị người đời coi như kỳ chuyện*, đem ra loạn đàm, dòm ngó.

Dịch Thủy nhất thời cũng không thể phản ứng, hắn hôm qua thấy thái độ của Hạ Hầu Lan rõ ràng rất tức giận, tại sao giờ lại cười nói, lệnh phong mình làm Vương phi?

Lẽ nào mình trách lầm hắn sao? Đêm qua phản ứng của hắn như vậy phải chăng chỉ vì quá đột ngột nên chưa thể tiếp nhận?

Mặc dù lý trí không yên vẫn tự cảnh báo rằng chuyện này sao có thể đơn giản như vậy, nhưng Dịch Thủy không sao kiềm chế được hưng phấn trong lòng, rốt cuộc hắn cũng có được câu trả lời rồi… một câu trả lời toàn vẹn, hoàn mỹ.

Thời khắc này, Dịch Thủy như thể cuối cùng đã biết thế nào là hạnh phúc, thế nào là vân du mê ảo… hắn xúc động đến mức không biết phải nói sao. Ngước mắt nhìn Hạ Hầu Lan, lại thấy hắn cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu vô cùng. Hắn dịu dàng nắm tay Dịch Thủy, yêu chiều hỏi: “Dịch Thủy, ngươi có vui không? Bản vương tặng ngươi thứ này, ngươi hài lòng không?”

Dịch Thủy thực hết sức mãn ý, đến mức nếu không vì trước nay bản chất cao ngạo tự tôn khiến hắn không bao giờ hành động thái quá, không khéo giờ hắn đã nhảy nhót vui sướng rồi. Ngay lúc này, hắn không phải cao hứng vì danh hiệu Vương phi, mà tựu trung chính là vì Hạ Hầu Lan có thể đối với hắn nghiêm túc như vậy, giống như tình cảm Dịch Thủy dành cho hắn… không hề có một tia phân vân, giả dối.

Hạ Hầu Lan mắt thấy Dịch Thủy kiên định gật đầu, đôi con ngươi trong suốt như hồ thu lấp lánh ngấn lệ; khóe miệng hắn lại lộ ra một nụ cười bỡn cợt, hắn nắm chặt bàn tay Dịch Thủy, thản nhiên nói:

“Có điều, Dịch Thủy à… ngươi cũng biết với thân phận hiện tại của ngươi muốn phong Vương phi cũng không dễ đến vậy. Ta còn phải đối mặt với rất nhiều sách nhiễu của các quan lại, hoàng thân quốc thích… thế nên ngươi muốn có được địa vị này, cần phải đáp ứng một điều kiện của ta.” Hắn nói tới đây thì ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, tàn nhẫn; chỉ tiếc Dịch Thủy còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, không hề nhận ra.

Dịch Thủy định nói kỳ thực đối với mình chuyện làm Vương phi đã không còn quan trọng nữa, hắn không cần vì thế mà nhọc lòng suy nghĩ. Nhưng không để hắn có cơ hội mở miệng, Hạ Hầu Lan đã vỗ vỗ tay, lập tức hai tấm bình phong ngọc bích đối diện bàn ăn bị mở ra… cảnh tượng bày ra tiếp theo… cả đời Dịch Thủy không bao giờ quên được.

—–

*phượng mao lân giác: lông phượng, sừng lân. Ý nói chuyện vô cùng hi hữu, hiếm gặp.

*kỳ chuyện: chuyện lạ kỳ.

;___; chương tiếp theo… khuyến cáo các tình iêu lựa chỗ vắng người + vo sẵn khăn giấy ọ___ọ~~~ *xụt xịt*

***