Nam Nô

Chương 17




CHƯƠNG MƯỜI BẢY



Đau dài chẳng bằng đau ngắn; nếu đằng nào cũng tới nước này thì cần gì phải tự hành hạ, ép bản thân làm bao chuyện nhục nhã như thế?? Trong đầu Dịch Thủy bắt đầu lẹt xẹt xuất hiện những ý nghĩ đó, nhưng cũng phải một hồi lâu sau hắn mới miễn cưỡng gật đầu, miệng nói lí nhí như muỗi kêu: “Nhưng Vong Nguyệt cô nương đã nói nếu không rèn luyện kỹ càng sẽ khiến Vương gia không thoải mái.” Hắn càng nói càng cúi thấp đầu, tỏ ý đang ngượng ngùng, kỳ thực là sợ Hạ Hầu Lan nhìn thấy ánh mắt không cam lòng của mình.

“Đừng nói thế, người nói được những lời như vậy có thể là Dịch Thủy sao?”Hạ Hầu Lan nâng cằm hắn lên, say mê ngắm nhìn đôi mắt rực cháy ngọn lửa khuất nhục. Vừa chậm rãi vuốt ve, hắn vừa nói: “Không sai, đây mới đích thực là Dịch Thủy, Bản vương yêu thích nhất chính là dáng vẻ vĩnh viễn không chịu khuất phục này của ngươi.” Tay hắn từ từ trượt xuống, ve vuốt đôi môi tươi mọng, cái cổ thon dài, bờ vai trơn mịn duyên dáng… rồi tới khuôn ngực trắng muốt ẩn hiện dưới bọt nước, cuối cùng nhẩn nha dừng lại trên hai đóa hồng anh.



Dịch Thủy không tự chủ được sợ hãi bật ra một tiếng kêu, theo bản năng cố gắng cựa quậy né tránh, tiếc là vòng eo đã bị một cánh tay rắn chắc như gọng kìm quấn chặt; Hạ Hầu Lan cúi sát bên tai hắn, thì thầm: “Ta muốn tiếp tục.”

Cùng với giọng nói mị hoặc bên tai, hậu đình đột ngột lại bị khai mở khiến Dịch Thủy đau đớn khẽ thét lên, tiếng kêu sợ hãi hòa lẫn vào tiếng cười trêu chọc của ‘thủ phạm’: “Chỉ đưa một ngón tay vào thôi mà, đã chịu không nổi sao?”

“Ngươi…” Dịch Thủy vừa xấu hổ vừa oán giận độp lại: “Ngươi trêu cợt ta. Ta làm sao không biết ngươi dùng cái gì?! Rõ ràng là… cái đó…”

Hạ Hầu Lan trợn tròn mắt, kêu toáng lên: “Cái gì?! Dịch Thủy, không lẽ ngươi nghĩ cái đó của Bản vương… chỉ bằng cái ngón tay sao??!” Hắn vừa ấm ức nói xong liền đứng bật dậy, nhất thời bày ra cự vật* giữa hai chân. Dịch Thủy lập tức bị một phen kinh hoảng, chỉ thấy cự vật trước mắt gân xanh vằn vện, trướng đại phi thường, dường như còn hơi nảy lên, hoàn hảo một bộ diện dữ tợn… so với của chính mình, thực sự không có một chút nào tương đồng.

Hắn biết phàm là nam nhân chuyện này chuyện nọ còn có thể chịu lép, duy nhất bản lĩnh về mặt này bất cứ ai cũng không cam lòng thua kém. Huống hồ nam nhân như Hạ Hầu Lan cái gì cũng phải hơn người, đụng đến phương diện này càng quyết không thể thua ai. Cơ mà Dịch Thủy đang lúc bị dồn ép, trong lòng rành rành so đo tự biết không bằng, bất quá quyết không muốn hắn được đắc ý, nên lập tức thừa thời cơ trút giận, cố tình nghênh mặt lên nói:

“Xem ra cũng chỉ có thế, có gì đáng khoe chứ?” Vừa nói xong đã thấy Hạ Hầu Lan sắc mặt sa sầm, hắn nhịn không được bật cười, nói tiếp: “Ngươi không phải vừa nói thích ta không chịu khuất phục sao?”

Hạ Hầu Lan ngây người nhìn dáng cười như hoa, vừa yêu vừa tức, vươn tay kéo hắn lại:

“Cái miệng trên này của ngươi quả nhiên công phu lợi hại, để ta xem cái miệng còn lại dưới này… có lợi hại như vậy không.” Hắn vừa nói vừa lần lần một ngón tay tiến vào bên dưới, hơi thở có chút gấp gáp nói tiếp: “Ta đây là thương ngươi nên mới cố nhịn, chỗ này cứ không chịu nới lỏng một chút… Bản vương nếu cứ thế đem một thanh kim thương thẳng tiến vào, còn không đâm nát ngươi ư?”

Dịch Thủy hừ lạnh: “Ngôn từ hạ lưu thế này cũng có thể từ miệng Vương gia nói ra sao? Ta còn tưởng chỉ có những binh sĩ thô tục mới có loại lời lẽ như thế.”

Hạ Hầu Lan vẫn chăm chăm đưa ngón tay bên dưới lần theo bọt nước ở tràng lộ trơn mịn tùy tiện tiến nhập, giúp hắn khai mở tiểu huyệt, vừa nghe được liền cãi lại: “Có sao nào, ở trong khuê phòng có lời gì mà không nói được chứ.” Miệng nói xong trong lòng ý đồ cũng nổi lên, hắn đột ngột khẽ mở hai ngón tay, lập tức một dòng nước theo kẽ hở tràn vào tiểu huyệt.

Dịch Thủy trong chớp mắt cảm thấy như ruột gan bị một dòng nước nóng xô tới, “A!” lên một tiếng sợ hãi, hai chân lảo đảo không sao đứng vững được nữa, cả người cứ thế ngã nhào vào người Hạ Hầu Lan.

“Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài.*”, Hạ Hầu Lan ôm siết lấy hắn, đặt ngồi trên đùi mình, lại nhẹ hôn lên môi hắn một cái, tiếp tục tấm tắc: “Thực sự là xuân sắc vô biên a.” Đến lúc này tiểu huyệt bên dưới đã có thể đưa ba ngón tay tiến nhập tự nhiên, hắn liền rút tay ra thay chính cự vật của mình đặt dưới hai mông Dịch Thủy.

Dịch Thủy mặc dù ngoài miệng nói cứng, nhưng thực tình tới tận thời điểm này rồi cũng có chút khiếp đảm, vội vàng kêu: “Vừa xong ngươi nói ngọc thế lớn như vậy ta đã chịu không được, cái này của ngươi so với ngọc thế kia còn lớn hơn… còn dám nói cái gì thương tiếc ta…”

Hắn vừa nói thế, Hạ Hầu Lan lập tức chớp cơ hội, cười xấu xa: “Ngươi không phải vừa nói cái đó của Bản vương không bằng ai sao? Sao giờ lại sợ thế này?” Nói xong lại đưa đẩy cự vật lần quanh tiểu huyệt thăm dò, lại tiếp: “Ban nãy ngươi không thèm chuẩn bị gì cả, tùy tiện đưa ngọc thế vào bảo sao không bị thương. Giờ ta đã dùng ngón tay giúp ngươi khai mở qua, lại thêm có nước bôi trơn, đưa vào tự nhiên sẽ dễ hơn, không đau quá đâu.”

Hắn vừa nói vừa nhìn Dịch Thủy chăm chú nghe, thân thể có vẻ đã trấn tĩnh lại; thấy thời cơ đã tới liền một hơi đẩy eo lên, quả nhiên cây đao bên dưới nương theo bọt nước trơn tuột, đã tiến vào được một nửa.

Dịch Thủy đột nhiên bị đau, nhịn không được ra sức giãy giụa; hắn cũng không biết hành vi của mình so với đám tính nô đã là ngỗ nghịch liều mạng gấp chục lần. Hạ Hầu Lan chính là Vương gia nhiếp chính, một năm xử lý trăm nghìn quốc sự lớn nhỏ; mỗi khi hắn có nhu cầu, bất kể là tính nô hay thị thiếp đều chỉ biết tận tâm hầu hạ, vui thú xong cũng không cần bận tâm thêm. Thực chưa bao giờ ưu đãi ai như thế này, vừa tự tay giúp hắn chuẩn bị, vừa nhẫn nhịn dục vọng e sợ làm hắn bị thương.

Như lúc này, sau một hồi Dịch Thủy vùng vẫy, tràng đạo vốn đã bị nước trào vào bôi trơn; nhất thời khiến vật kia trượt ra ngoài. Đổi là người khác đã sớm khiếp hãi dập đầu van lạy tha mạng, vì tuy tội chưa đáng chết nhưng đã chọc Hạ Hầu Lan mất hứng, chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Đằng đây hắn vẫn luôn miệng nhẹ nhàng trấn an Dịch Thủy: “Đừng khẩn trương, việc này chỉ có ban đầu đau đớn một chút thôi, đến khi quen rồi sẽ cảm thấy khoái hoạt vô cùng, ngươi cũng sẽ thế mà.”

Hắn dịu dàng nói xong lại bắt đầu giương thương, thúc ngựa; một lần nữa tiến nhập tầm hoan.

—-

*cự vật: vật to lớn Ò_Ó~

*Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài: trích từ “Tây Sương Ký” (Vương Thật Phủ): Tả Thôi, Trương Nhị yêu thương nhau, trải qua nhiều sóng gió ngăn trở cuối cùng mới được đoàn tụ, từ tình nhân trở thành vợ chồng. Trong vở kịch có đoạn miêu tả nam nữ hẹn hò yêu đương vụng trộm. Dùng câu hát và ngôn từ để ám chỉ cảnh giao hoan, như: “Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài nha; Lưu nguyễn đáo thiên thai, xuân chí nhân gian hoa lộng sắc.”; ….

Nghĩa đen “Nhuyễn ngọc ôn hương bão mãn hoài” = “Ôm gọn trong lòng thân thể mềm mại, thơm hương.”

+__+ uầy~ tình tứ quá a~~ muốn nôn a =))~~

***