Âu Dương Chấn Vũ và Bạch Vương Tuyết liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nhìn ra sự khiếp sợ trong mắt của nhau.
Âu Dương Thiếu Vũ thật đã chết trong tai nạn xe, còn có lái xe và Lý Tuyết Như cũng đã chết, lúc này hai người mới an tâm thoải mái, không hề lo lắng mà để Bạch Tiểu Xuyên đi ra.
Vậy nên bọn họ hoảng sợ đưa ra một kết luận, thiếu niên trước mắt này căn bản không phải Âu Dương Thiếu Vũ, chẳng qua bề ngoài tương tự với Âu Dương Thiếu Vũ mà thôi.
"Cậu là ai?" Biết người này là giả mạo, Bạch Vương Tuyết trấn tĩnh lại.
Chuyện tai nạn xe kia bọn họ làm cực kì cẩn thận, tất cả chứng cứ đều biến mất, ngay cả hiện trường cũng phá hủy, việc này đã qua hơn một tháng, muốn tìm chứng cứ là không có khả năng.
Ổn định lại suy nghĩ này, bóng ma trong lòng Bạch Vương Tuyết cũng gạt qua một bên.
Thiếu niên mím môi, phẫn nộ nhìn đôi vợ chồng tân hôn, lúc cậu nghe Bạch Vương Tuyết hỏi mình thì đột nhiên nhớ đến, cậu lập tức xông ra, hơn nữa còn giữ chặt Âu Dương Chấn Vũ là một hành động không khôn ngoan.
Vốn dĩ cậu đã chết đi, nếu bây giờ đứng ra chứng minh mình là Âu Dương Thiếu Vũ thì có nghĩa cậu không bị hại chết.
Ban đầu nói cậu đã chết trong tai nạn, bây giờ xuất hiện có khả năng sẽ bị vả mặt.
Nhận ra mình đi nhầm một nước cờ, cậu cảm thấy mình quá xúc động lỗ mãng.
Mà khi nhìn thấy Âu Dương Chấn Vũ cách mình gần như vậy, mà ông ta còn muốn đào tẩu làm cậu không cam tâm.
"Cô cảm thấy tôi là ai?" Cậu hỏi ngược lại.
"Hoặc là nói, cô cảm thấy tôi nên là ai?" Biết mình lỡ lời, cậu cũng không muốn trực tiếp công khai thân phận, Bạch Vương Tuyết muốn đối phó thì cậu sẽ trực tiếp đối phó với cô ta.
Bạch Vương Tuyết oán hận liếc nhìn thiếu niên, thầm nghĩ hàng giả này cũng thật bình tĩnh.
Chẳng lẽ là người Lý gia phái tới?
Thân xác Lý Tuyết Như và Âu Dương Thiếu Vũ sau tai nạn cũng không còn hoàn chỉnh, bọn họ đã sai người xử lí rồi.
Lúc này xuất hiện một người giả mạo, Bạch Vương Tuyết cảm thấy chuyện này có mờ ám.
"Cậu là Tiểu Vũ đúng không?" Bạch Vương Tuyết muốn thử cậu, cô ta hoài nghi hỏi, lúc lên tiếng thì bưng mặt khóc lóc rất đáng thương.
"Dì biết, chuyện ba con kết hôn với dì làm con rất không cam tâm, con oán hận trong lòng. Nhưng mà mẹ con đã đi rồi, ba con vẫn phải sống có đúng không, trong nhà không có phụ nữ thì sao được? Hơn nữa chuyện kết hôn này là dì một bên tình nguyện, không liên quan đến ba con, đừng oán hận ông ấy, con muốn hận thì cứ hận dì đi." Bạch Vương Tuyết khóc lóc cầu xin.
"Là dì không đúng, là dì không tốt, dì rất ích kỉ khi chỉ muốn ở bên người mình yêu. Không quan tâm đến cảm nhận của con là dì không đúng, Tiểu Vũ đừng hận dì, dì chỉ là quá yêu ba con nên mới làm như vậy, con tha thứ cho dì được không, dì sẽ coi con như con ruột nuôi nấng, con đừng náo loạn nữa? Hôm nay là ngày cưới của ba con, có giận dỗi gì chúng ta tự mình giải quyết là được rồi, hiện tại nhiều người như vậy con xem mặt mũi ba con để đâu? Bây giờ con cũng không phải trẻ nhỏ, đừng náo loạn, dì xin con đó Tiểu Vũ..." Bạch Vương Tuyết ăn nói khép nép, mỗi một câu đều thể hiện mình thật oan ức thật đau khổ.
Y như rằng mỗi câu đều chứa nước mắt, nhỏ vào lòng người khác.
Giọng điệu cầu xin như thế này làm người khác có chút cảm động đồng tình.
Đây là thủ đoạn quen dùng của cô ta.
Tự cho mình là yếu thế, tranh thủ sự đồng cảm.
Đồng thời còn đưa ra một ý kiến: Trẻ con thì đừng quậy.
Thế cục xoay chuyển bất lợi đối với thiếu niên, Hàn Thiên Hữu vẫn nắm bàn tay phát run của cậu, nhéo nhéo lòng bàn tay ý bảo cậu bình tĩnh lại.
Thiếu niên giận sôi, nào cảm nhận được hắn quan tâm nữa.
Cậu giận run cả người.
Bạch Vương Tuyết nói những lời này nghe như cô ta không đúng, nhưng ý đồ trong đó đều đang nói cậu, giống như nhắn nhủ với mọi người ở đây cậu không hiểu chuyện, cậu cố tình gây sự phá hỏng hôn lễ của ba mình, cuối cùng cô ta còn ăn nói khép nép cầu xin.
Ha ha, vô cớ gây rối.
Chuyện này có thể cho qua như vậy sao?
"Còn cô thì sao? Cậu ta là con cô đúng không, chính miệng cô thừa nhận cậu ta là con mình, như vậy, cô phẫu thuật thẩm mỹ cho cậu ta thành bộ dạng giống tôi như đúc làm gì? Hơn nữa còn sống trong nhà của tôi, có ý đồ gì hả?" Thiếu niên chỉ vào Bạch Tiểu Xuyên vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện.
Bạch Tiểu Xuyên bị cậu điểm danh, đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt hung ác chỉ hận không thể tiến lên xé xác cậu.
"Nói tôi cố tình gây sự, ha ha, còn nói sẽ coi tôi như con ruột nuôi nấng, mấy lời này cô nói có quỷ mới nghe." Thiếu niên không dừng lại, lửa giận ngập đầu không phát tiết sẽ không thể tỉnh táo.
"Vốn dĩ bản thân cô chỉ muốn trở thành phu nhân Âu Dương gia, nói cái gì yêu hay thương, nếu Âu Dương Chấn Vũ không tiền không thế, chỉ là một nông dân cày đất, cô có còn vội vàng không biết xấu hổ mà gả vào không?" Cậu nói trắng ra làm sắc mặt Bạch Vương Tuyết đang khóc lóc vừa xanh vừa hồng.
Bạch Vương Tuyết yếu ớt định mở miệng giải thích, nhưng sao cậu có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.
"Quả thật là cô một bên tình nguyện, cô không thấy từ đầu tới cuối Âu Dương Chấn Vũ không hề nói một câu an ủi cô sao?" Thiếu niên cười lạnh.
Ông ta ích kỉ vô tình đến cực điểm, vọng tưởng được ông ta an ủi đúng là vô cùng buồn cười.
Bạch Vương Tuyết ngập ngừng nói: "Đó là do ba con có nổi khổ..."
"Ha ha, nổi khổ? Tại sao tôi lại không thấy, mặc kệ con ruột của mình không hỏi tới, yêu thương con của người khác là nổi khổ của ông ta sao?"
"Còn cô nữa, tâm địa độc ác, khóc sướt mướt làm dáng cho ai coi? Bàn tính cũng thật lớn, không kết hôn mà sinh con ngoài giá thú, muốn giả mạo thân phận của tôi, chưa hết còn lợi dụng thân phận giả chiếm đoạt tài sản ông ngoại cho tôi, cô nói cô có ác độc không?" Thiếu niên nói ra hết tất cả những gì có thể nghĩ đến.
Tin tức này quá mức khiếp sợ cũng quá mức kinh hãi, trong lòng mỗi người đứng đây đều nổi lên sóng to gió lớn.
Tài sản...
Đúng vậy, cổ phần công ty của Lý lão gia không ít, ông ấy cũng có khá nhiều xí nghiệp. Lý lão gia chỉ có hai con gái, một người đã gả xa, so với Lý gia còn giàu có hơn, đương nhiên không tranh giành mấy thứ này, mà Âu Dương Thiếu Vũ là cháu ngoại duy nhất, tương lai nhất định sẽ nhận được vài cổ phần công ty có giá trị.
Thì ra mục đích cô ta cho con mình phẫu thuật thẩm mỹ thành Âu Dương Thiếu Vũ là như thế.
Khác mời vây xem không rõ chân tướng lập tức hiểu ra, ánh mắt lúc nhìn lại Bạch Vương Tuyết điềm đạm đáng yêu, mảnh mai như một bông hoa cũng thay đổi.
Không ngờ lòng dạ cô ta ác độc đáng sợ như vậy.
Thay thế vợ hợp pháp, còn lợi dụng sạch sẽ con của người ta.
Hiện tại bọn họ hoài nghi, nếu giống như lời tiểu minh tinh nói, chuyện Lý Tuyết Như bị hai người này hại chết là thật.
Chậc chậc, tại sao có người ác độc như vậy chứ.
Bạch Vương Tuyết bị vạch trần rước mặt mọi người, tức giận đến trắng xanh mặt, hô hấp cũng không thuận.
Ánh mắt cô ta nhìn thiếu niên căm ghét hiểm độc.
"Tiểu Vũ, con đừng nói bậy, dì con không phải người như vậy." Âu Dương Chấn Vũ lạnh giọng hét lớn.
Lông này tức giận nhướng lên, sắc mặt một vẻ lạnh lùng, giống như trước kia ông ta răn dạy khi cậu làm sai việc gì.
"Giải thích cho dì nhanh lên, nhìn xem đang nói mê sảng cái gì..."
truyện boy love đam mỹ "Lại như vậy, trước kia lúc ở nhà cũng là thế này, mặc kệ tôi làm đúng hay sai, cái gì ông cũng giáo huấn tôi." Bàn tay cậu nắm chặt thành nắm đấm.
Nhìn cậu thật trấn định, mạnh mẽ nâng cằm ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm ông ta.
Nhưng thật ra vẫn có hơi bối rối.
Sự bối rối này kéo dài gần hai mươi năm, từ nhỏ đến lớn không ngừng bị Âu Dương Chấn Vũ răn dạy, phê bình, tinh thần bị chèn ép tạo thành bóng ma trong lòng.
Hàn tổng vẫn vững vàng đứng bên cạnh thiếu niên, nắm bàn tay run rẩy của cậu, dùng sức nắm thật chặt như đang cho cậu thêm sức mạnh.
"Đừng sợ, có tôi ở đây." Hắn nhỏ giọng thì thầm nói với cậu.
Hành động vô cùng thân mật ghé vào bên tai thiếu niên, cổ vũ cậu.
Khách mời hóng chuyện xung quanh: "...."
Không phải đang lột mặt nạ sao?
Không phải nên bay mùi thuốc súng tràn ngập, vật hi sinh xuất hiện, quan hệ hỗn loạn một đống, lật mặt những kẻ thiên lí bất dung chứ?"
Đột nhiên Hàn tổng ra chiêu này là ý gì?
Đừng cho là chúng tôi không nhìn thấy ngài kề tai thì thầm với đứa nhỏ mặc nữ trang!
Hơn nữa chúng tôi đều nghe được!
Ý của Hàn tổng muốn nói, ngài tính tham gia vào cuộc chiến đúng không?
Giúp đối phương xử lí ba và tình nhân của ông ta?
Các khách mời hai mắt đều sáng, lỗ tai dựng lên nghe ngóng, hưng phấn như vừa tiêm máu gà.
Còn thiếu niên được Hàn Thiên Hữu cổ vũ, mím môi gật đầu.
Cậu nhìn về phía Âu Dương Chấn Vũ, thẳng lưng tiếp tục chấn vấn: "Tôi nói có chuyện gì không đúng? Rõ ràng hắn phẫu thuật thẩm mỹ thành bộ dạng của tôi, rõ ràng hắn là người ngoài thế vào chỗ của tôi, ông làm cha mà không chỉ trích người ngoài, ngược lại phóng tới răn dạy con mình? Thật sự nực cười!"
"Còn cô ta, tất cả mọi chuyện đều do cô ta làm, chuyện ác độc như thế cô ta cũng làm được mà ông còn muốn cưới, tình yêu cũng thật thắm thiết. Vợ con không cần mà cố tình đi nhặt đồ bên ngoài về, Âu Dương Chấn Vũ ông tự vuốt ngực hỏi xem, ông làm chuyện này có thẹn với lương tâm không, có gan kêu trời đất chứng giám không?" Thiếu niên chế nhạo cười.
Âu Dương Chấn Vũ yên lặng nhìn cậu, đột nhiên ông ta giơ tay lên.
"Tao đánh chết thứ nghịch tử mày! Mày câm miệng cho tao! Ai cho mày ở đây nói hươu nói vượn, đồ không có giáo dưỡng!" Thoạt nhìn ông ta đang tức giận không nhịn dược muốn dạy dỗ đứa con nghịch ngợm, kích động vô cùng.
Thiếu niên quật cường ngẩng đầu, cậu không sợ, đã chuẩn bị nhận lấy cái tát này.
Khách mời vây xem nghe đến đây thật ra trong lòng đã tự có suy nghĩ của chính mình.
Thiếu niên nói là sự thật.
Đáng tiếc, ba cậu vốn không thương vợ con, chỉ vội vàng rước người ngoài vào nhà.
Một cái tát này đánh xuống, trong lòng mọi người đều thở dài.
Nhưng mà cái tát này không đánh tới mặt thiếu niên, Hàn tổng tự tay cản lại, hơn nữa còn siết chặt tay ông ta, năm ngón tay nắm lại dùng sức bóp giống như bắt một con gà, tay ông ra phát ra tiếng rắc rắc.
"Ngươi!" Âu Dương Chấn Vũ bị đau hô lên.
Gương mặt nho nhã nghiến răng đỏ bừng.
Ông ta dùng sức rút vài lần mới lôi tay mình ra được.
Giận dữ lắc lắc bàn tay tưởng như bị bóp nát xương, ánh mắt phẫn nộ của Âu Dương Chấn Vũ làm lộ rõ bản chất của ông ta.
Nhưng người trước mắt gia thế quá lớn mạnh, không có mấy người dám trêu vào.
Âu Dương Chấn Vũ biết rõ bản thân không đụng vào người trước mặt được, nhưng ông ta cũng không nuốt trôi cơn giận này.
"Hàn tổng làm vậy là có ý gì?" Âu Dương Chấn Vũ nghiêm mặt chất vấn: "Tiểu Vũ là con của tôi, ân oán giữa chúng tôi là chuyện riêng trong nhà, cho dù ngài là Hàn tổng cũng không có tư cách nhún tay vào chuyện nhà tôi!"
Cho nên thức thời cút qua một bên đi!
"Xin Hàn tổng đừng quá phận, nhún tay vào chuyện nhà người khác ngài cũng quản quá rộng rồi, hơn nữa tôi đang dạy dỗ con mình, dạy nó nên làm người thế nào..."
"Được lắm." Hàn Thiên Hữu cười lạnh, lấy một cái khăn tay trong túi ra lau lau tay vừa mới chạm vào Âu Dương Chấn Vũ, giống như dính phải đồ vật bẩn thỉu gì, lau tay xong rồi nhét khăn vài túi quần.
Hắn lần nữa cầm lấy tay thiếu niên.
"Ông đã nói như vậy thì tôi cũng nói thẳng quan hệ giữa tôi và Tiểu Vũ. Tôi là bạn trai Tiểu Vũ, chuyện của em ấy cũng là chuyện của tôi, cho nên tôi và em ấy không tính là người ngoài. Em ấy bị người ta ức hiếp, tôi giúp đỡ đòi lại công đạo thì làm sao. Không biết Âu Dương tiên sinh thấy lí do này đã đầy đủ chưa?" Biểu cảm Hàn Thiên Hữu thờ ơ nhưng ánh mắt lạnh như băng, khẩu khí bá đạo vô cùng.
Hắn cứ như vậy, trước mặt mọi người tuyên bố quan hệ của mình và thiếu niên, mạnh mẽ vả miệng Âu Dương Chấn Vũ, áp bách làm ông ta không còn lời nào để nói.
Âu Dương Chấn Vũ há miệng sững sờ, vài lần muốn nói gì đó nhưng tới miệng rồi lại nói không ra lời.
"Ngươi, ngươi, các ngươi..."
"Âu Dương tiên sinh có hài lòng đối với quan hệ này không? Tiểu Vũ chính là người của tôi, vậy nên tôi không phải người ngoài. Đương nhiên ông không có tư cách để tôi gọi hai tiếng ba vợ."
Tuy rằng đúng là như thế nhưng nói ra thẳng ra như vậy thật sự được không?
Mặt Âu Dương Chấn Vũ đau rát.
Khách mời vây xem: "...."
Này này, câu chuyện phát triển hơi nhanh rồi.
Không phải đang lật mặt nội chiến gia tộc sao?
Tại sao cảm giác như vừa bị nhét cơm chó vậy?
Hết chương 43. 4/11/2021
Edit: Thỏ Cụp Tai