Nam Nhân Dã Hội Lưu Lệ

Chương 36




Chuyển tới hiệu thuốc tìm ra dược thảo, đi ra ven đường quán nhỏ tùy tiện mua đồ ăn, Trọng Sinh không nói một tiếng suốt đoạn đường đi.

Hoàng Phủ Thoán đi theo hắn ở phía sau, biểu cảm âm u không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói điều gì.

Hai người một trước một sau, một đường trầm mặc không nói trở về thuyền ốc thuê.

Lúc này, sắc trời đã tối.

Tiến vào khoang, đốt sáng ngọn đèn. Rửa qua mặt mũi, Trọng Sinh đem đồ ăn vừa mua đặt ở trên bàn, rót hai chén trà. Cầm lấy bánh màn thầu gắp một ít đồ ăn, thuận tay đưa cho nam nhân ngồi đối diện. Lập tức tự mình cũng cầm một phần như thế, cứ thế mà ăn uống.

Nhìn màn thầu trong tay, lại nhìn Trọng Sinh yên lặng không nói, Thoán có một bụng câu hỏi muốn vọt ra miệng. Lại không biết bắt đầu từ đâu, nhất thời ngẩn ngơ.

“Nếu ăn không quen, ngươi ra ngoài tìm gia tửu lâu ăn no bụng, bỏ cái này xuống là được rồi.” Thanh âm bình tĩnh.

Thoán quyết định trước tiên lấp đầy bụng. Cầm lấy bánh màn thầu trong tay đưa đến miệng, a ô cắn một hơi.

Trọng Sinh thấy hắn chỉ lo nhai màn thầu, lại giúp hắn rót chút nước trà, đẩy đến trước mặt hắn.

Thoán nhịn không được, “Ngươi vẫn thích chiếu cố ta như vậy.” Nói xong, mới cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Nhưng Trọng Sinh cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng nhai nuốt màn thầu.

Thoán cũng không nói nữa, cũng chỉ cắn cắn màn thầu. Màn thầu rất ngọt, ngọt tận đáy lòng, có chút ê ẩm.

Trong miệng hắn nhai màn thầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nam tử đối diện. Đường Trì thoạt nhìn tựa hồ không giống lúc trước, có cảm giác trở nên càng tiêu soái, càng tự tại, nguyên do nhìn người mình yêu dưới ánh đèn sao, ánh nhu hòa kia làm cho Trì có vẻ rất trêu người.

Môi dày, răng trắng noãn, đầu lưỡi ngẫu nhiên liếm liếm môi, rõ ràng là đang ăn cái gì, thoạt nhìn lại *** dật như vậy. Ngay cả hầu kết trượt lên xuống kia cũng làm cho người ta muốn cắn một cái. Nghĩ đến chính mình từng tùy ý thưởng thức toàn bộ người này…

Thoán nâng chén trà lên “ực ực” một hơi uống sạch.

Muốn nói chuyện cùng y, muốn hỏi y một năm qua làm những gì, thật muốn biết y cùng hai người kia rốt cuộc có quan hệ gì, thật muốn muốn biết y có còn để ý, thích mình nữa không…

Thoán đem miếng cuối cùng bỏ vào miệng nhai nhai nuốt nuốt, nhìn nhìn Trọng Sinh, lại nhìn màn thầu trong giấy dầu, thử thăm dò cầm một cái đưa đến trước mặt Trọng Sinh.

“Ta muốn thịt nhiều một chút, không cần cái đỏ đỏ kia.”

Trọng Sinh sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh tiếp nhận màn thầu, xé mở, hướng đến đĩa rau. “Ăn cà rốt nhiều một chút mới có lợi có thân thể.” Cố ý gắp không ít sợi cà rốt đỏ đỏ, đưa cho hắn.

Thoán có chút vui vui, nhưng có chút mất hứng, mở màn thầu gắp từng miếng từng miếng cà rốt ra, lúc này mới cắn một miếng.

Hóa ra y vẫn nhớ ta thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, nhưng hiện tại… biết rõ ta không thích trò này…. Hứ!

Ăn xong, lại cố ý cầm màn thầu đưa tới trước mặt Trọng Sinh, nói: “Chỉ cần xá xíu cùng sốt thịt bò.”

“Khách quan, theo quy củ của *** kèm theo dưa cải mới được.”

“Phốc!” Thoán không nghĩ tới Đường Trì sẽ nói một câu như vậy, nhịn không được bật cười, theo chủ đề mà nói: “Không cần dưa cải! Ta chỉ ăn cái ta thích.”

“Ngươi không ăn làm sao biết có thích hay không? Có lẽ so với dưa cải thì ngươi ăn nhiều thịt cá hơn, với lại rau củ cũng tốt cho sức khỏe.”

Trọng Sinh vừa gắp rau cho hắn, vừa không nghĩ nhiều chỉ thuận miệng nói. Hiện tại, trong đầu y đều là muốn đem bệnh khó chữa của Thoán hảo hảo trị hết, ý tưởng càng sớm cho hắn rời đi càng tốt.

Y không phải không lưu ý đến ánh mắt quan sát y của Thoán, tuy rằng y lo lắng tình hình thân thể hắn, nhưng y cũng dị thường sợ hãi chính mình lần thứ hai làm đối tượng tiết dục của đương kim thiên tử, bị hắn giày xéo không ra hình người! Những ngày kia quả thật y rất sợ.

Trọng Sinh híp mắt không dám cùng hắn mắt đối mắt, khóe miệng Thoán cong lên có ý vị khác: “Ngươi nói không sai! Có nhiều thứ quả thật không nếm không biết, tựa như lúc trước từng thưởng thức kỳ trân, tâm lý vừa mới bắt đầu quả thật rất ngon, cũng không nghĩ đến sau này ta sẽ ham mê y như vậy, thế cho nên một năm không có y bên cạnh, hầu như ta không được thỏa mãn chân chính. Ta nhớ y.”

Vừa mới dứt lời, một màn thầu gắp đầy thức ăn đưa đến trước mặt hắn. “Này! Như ngươi muốn.”

Cầm lấy khăn bố lau lau tay, Trọng Sinh đứng dậy, “Ta ăn no, ngươi từ từ dùng.” Nói xong, đi tới gian phòng ngủ của mình bên trong khoang thuyền.

Ai! Đường Trì của trẫm quả nhiên không giống trước kia, mới hai câu nói cũng có thể chọc giận hắn, trước kia y sẽ đỏ mặt khi nghe ta nói, để cho ta ôm!

“Trọng Sinh, chờ ta đi tìm ngươi giúp ta bắt mạch.” Nhớ tới đêm nay nam tử yêu mị Mạc Nhiên kia từng gặp qua, Thoán không muốn cho bọn hắn có cơ hội bên nhau, vội vàng kêu một tiếng hướng về phía bóng dáng của Trọng Sinh, Trọng Sinh ngay cả đầu cũng lười quay, chui vào trong khoang thuyền.

Tiến vào không gian che khuất, “Phù…” Một tiếng thở dài từ giữa bọn họ phun ra. Vừa rồi y không phải không muốn hưởng ứng, mà là y căn bản không cách nào hưởng ứng!

Thoán chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, khiến cho y nhớ lại đoạn thời gian ở trong cung kia. Chính mình từng không biết bao nhiều lần quỳ gối bên chân hắn đau khổ cầu xin, từng bao nhiêu lần mở thân thể của chính mình để mặc hắn túy ý chà đạp đùa giỡn, hiện giờ trong miệng y lại nghe đến lời muốn của hắn, lại sao khiến y kiềm chế!

Nghĩ đến một lát nữa Mạc Nhiên có thể đến đây, thừa dịp thời gian trống muốn tìm chút chuyện làm, nhưng tâm tình hiện tại cũng làm cho y không tĩnh tâm được mà đọc sách phối dược, nghĩ nghĩ, Trọng Sinh đẩy cánh cửa khoang thuyền gần đuôi thuyền.

Người rảnh rỗi cơm nước xong không chuyện để làm ở trong khoang thuyền ngồi không yên, quyết định đi xem Đường Trì đang làm gì, tiện thể bồi dưỡng tình cảm, Đường Trì của hiện tại đối với hắn thật sự rất lãnh đạm, không cùng hắn nói chuyện, không cùng hắn luyện công, lại càng sẽ không ngủ chung giường với hắn.

Người mình yêu ngay ở bên cạnh, nhưng không thể chạm vào, không thể sờ, không thể cùng hắn tâm sự, khiến cho hắn luôn mạnh mẽ cũng không khỏi sinh ra tâm tình nôn nóng bất an khổ sở.

Tình huống như vậy còn tiếp tục, ngay cả chính hắn cũng khó bảo toàn hắn có thể nổi điên phát cuồng hay không! Cô đơn tịch mịch của đêm khuya, khát vọng cùng tưởng niệm ôn nhu, đã đem trái tim sắt đá của hắn ăn mòn đến vỡ vụn!

Đường Trì… Trì của ta a!

Đường Trì không có trong khoang thuyền. Thoán ngây ngẩn cả người!

Y đi lúc nào? Y cứ như vậy mà đi, cũng như lúc trước ngay cả một lời không nói đã bỏ ta lại một mình? Ngươi! Ngươi muốn bỏ ta một mình mấy lần thì mới vừa lòng!

Ta phải làm sao bây giờ, để ngươi có thể nguyện ý trở lại bên cạnh ta? Không cần ngay cả một cơ hội cũng không cho ta!

Thoán đang muốn lên bờ để người của Tả Cung Quân đi tra nơi Đường Trì rơi xuống, bỗng nhiên hắn nghe thấy có tiếng nước từ đuôi thuyền.

Ánh mắt của Thoán hạ xuống trên cửa khoang thuyền gần đuôi thuyền, tiếp đó hắn cũng thấy Đường Trì đặt hành lý ở góc. A! Không nghĩ tới ta cũng có lúc sẽ không nhìn thấy trước mắt. Ha hả… Ha ha ha!

Y đang làm gì nhỉ, đễ trễ thế này…Đuôi thuyền có gì hay để chơi sao?

Lặng lẽ đi về hướng đuôi thuyền hé cánh cửa…Thoán nhìn thấy, Đường Trì đang dùng nước sống tẩy người.

Trời đã tối hoàn toàn. Ngoại trừ chiếc đèn ***g treo trên cột buồm đuôi thuyền, cũng chỉ trông xa xa thuyền có điểm điểm đốm đốm hào quang của đèn ***g. A, còn áng sáng phản chiếu trong suốt trong lòng sông, dưới bầu trời đầy sao chớp sáng, chớp sáng.

Ngòn đèn mông lung tại quần đơn của nam tử, hình thành một vầng sáng trên thân thể trần trụi sáng loáng rắn chắn. Giọt nước chưa lau từ tấm lưng vững chắc chậm rãi từ trên trượt xuống, rồi biến mất bên thắt lưng.

Nam tử cúi thấp người xoắn ống quần lên, đem chân đưa vào trong nước tẩy trừ, đứng lên, lấy khăn bố ướt vắt khô, vói khăn vào trong lưng quần. Quần chợt trợt xuống một chút, loáng thoáng có thể nhìn thấy rãnh đùi nho nhỏ rất vểnh chen lẫn.

Thoán có phản ứng. Hiện tại hắn hận không thể biến thành cái khăn trong tay nam tử, giúp y lau chà mỗi góc thân thể. Tưởng tượng chính mình cầm khăn luồn vào trong quần nam tử, giúp y lau xoa nắn nửa người dưới của y, rửa trước rồi lại lau phía sau, khăn bố ở giữa khe nhỏ lau lau chà chà…

Về sau, trẫm phải mỗi ngày giúp y tẩy trừ thân thể! Từng chút từng chút, tỉ mỉ, nhất là…

“Trọng Sinh ──” Tiếng gọi trên bờ truyền đến không lớn không nhỏ.

“A, Bách Lý huynh, ngươi đến rồi. Mau vào đây! Ta phải đi thay quần áo, các ngươi chờ một lát.”

Trọng Sinh nghe tiếng gọi, xoay người vẫy tay với Bách Lý Mạc Nhiên đang đứng trên bờ, ý bảo hắn lên thuyền đi.

Thân thuyền ngay cả lắc còn chưa lắc, một bóng người mảnh khảnh phiêu dật đã xuất hiện ở đầu thuyền.

Mạc Nhiên không chút khách khí trực tiếp chui vào khoang thuyền. Vừa ngẩng đầu đã thấy có người đang nghiêm mặt trừng hắn, ánh mắt kia nếu có nhiều độc thì có bấy nhiêu độc! Còn mang theo một chút hừng hực hay cái gì đại loại thế.

“Ta vừa rồi hỏi thăm qua ngươi, nghe đồn ngươi tựa hồ là một hoàng đế không tệ, ngoài trừ có chút thủ đoạn độc ác, trị pháp quá mức nghiêm khắc ra. Ngốc tử kia cũng nói ngươi không ít lời hay. Cho nên, bây giờ ngươi vẫn còn có thể đứng ở đây như vậy.”

“Nhưng nếu để cho ta biết ngươi đối với Trọng Sinh có một tia ý niệm tà môn ma đạo… Hừ! Ngươi sẽ biết huyết hồn đích tâm của ta, tuyệt không kém thua ngươi – hoàng đế thiện lương bức chết nam sủng tâm phúc bao nhiêu đâu!” Mạc Nhiên không cam yếu thế mà trừng mắt lại.

Vừa rồi nhìn thấy một màn như thế đối với Hoàng Phủ Thoán cấm dục đã lâu mà nói thật sự kích thích quá lớn, hỏa tinh ở trong bụng đã cháy đến khiến máu hắn sôi sục. Thế cho nên hắn nghe lời uy hiếp như vậy, lại không nổi trận lôi đình, chỉ hừ lạnh vài tiếng xem như biểu đạt phản đối ý kiến.

Trời mới biết hắn phải khắc chế chính mình để áp đảo dục vọng đối với Đường Trì có bao nhiêu khó khăn!

“Bách Lý huynh, thật ngại, để cho ngươi đợi. Mời ngồi.” Trọng Sinh thay quần áo đi ra, vừa chào hòi Mạc Nhiên, vừa châm trà chỉ chổ cho hắn.

“Không cần gấp. Ta tìm ngươi muốn hỏi ngươi một số chuyện, có chỗ nào kín đáo không? Hoặc chúng ta lên bờ một chút đi?” Mạc Nhiên ngăn Trọng Sinh châm trà.

“Ờ? Là chuyện quan trọng gì? Đi, đi vào khoang thảo luận.” Trọng Sinh đưa tay kéo cánh cửa.

Thoán tự nhiên xoay người đi theo phía sau Trọng Sinh.

“Từ từ! Ta và ngươi nói chuyện không thể để người thứ ba nghe được. Để [người bệnh] của ngươi, ở ngoài chờ!” Mạc Nhiên liếc  xéo Thoán một cái.

“Không được! Thân thể ta không thoải mái, lúc nào cũng có thể phát tác, ta muốn ở bên cạnh hắn mới yên tâm!”

Thoán tìm lý do không để cho hai người bọn họ ở cúng một chỗ. Chung quy hắn cảm thấy nam nhân yêu mị này cùng Đường Trì có quan hệ không đơn giản! Nghĩ đến kẻ cũng có thể nhìn thấy bộ dáng xích thân lõa thể của Đường Trì, có thể hưởng thụ thân mình của người nọ… Thoán cố gắng nói với mình chỉ là tưởng tượng mà thôi!

Trọng Sinh lộ vẻ khó xử.

Huyết hồn Bách Lý không chút nhượng bộ, “Kẻ nghe bí mật của ta phải chết!”

Biết Mạc Nhiên có huyết hải thâm thù trong người, nghĩ đến hắn có thể đến trao đổi với mình có thể là chuyện này, không muốn để người khác biết cũng là chuyện bình thường. Trọng SInh đành phải quay đầu, cùng Thoán thương lượng: “Như vậy đi, ngươi ở bên ngoài chờ một lát, nếu bệnh tình gia tăng hoặc xuất hiện hiện tượng ho ra máu, ngươi lập tức gõ cửa tìm ta. Như vậy được không?”

Nhìn thấy vẻ mặt của Trọng Sinh vô cùng khó xử, không muốn khiến cho ấn tượng của chính mình trở nên tệ hơn nên Thoán đành phải bất đắc dĩ nhượng bộ, dù sao mình cũng ở bên ngoài, cho rằng kẻ dụ dỗ kia cũng không dám làm chuyện vượt quá gì.

Đợi hai người đi vào khoang, Thoán không muốn quay về khoang phòng của mình, rót chén nước, ngồi ở khoang chính.

Thanh âm bên trong mơ hồ nghe không rõ, hai người dường như cố ý đè thấp giọng của mình xuống để nói chuyện. Nếu vận vận công lực kỹ lưỡng nghe, cũng chỉ nghe chứ được chữ mất.

“…Rất đau… Lớn… Làm…” Khá mơ hồ là của kẻ dụ dỗ kia.

“…Trơn… Như vậy… Sẽ tương đối không đau… Sau đó…” Rõ ràng hơn chính là giọng của Trọng Sinh.

“…Không… chịu nổi…”

“…Hảo… Ôn nhu như vậy… Cẩn thận một chút.”

Trên trán Thoán nổi gân xanh, đặt chén trà xuống, cẩn thận lại gần cửa khoang. Chuẩn bị một đá xông vào!

Sau khi Mạc Nhiên cùng Trọng Sinh vào khoang ngồi xuống, Mạc Nhiên từ từ nói đến chuyện chính.

“Khụ, ta thẳng thắn nói với ngươi. Ngươi cũng biết quan hệ của ta với Tiểu Mộc, ta đây cũng không giấu ngươi cái gì. Lần này tới tìm ngươi, muốn ngươi phối phương thuốc. Hôm nay trước mặt ngốc tử kia, ta khó mà nói rõ, đành phải hẹn với ngươi.”

Trọng Sinh cười cười minh bạch. “Phương thuốc gì?” Tìm tứ báo thư phòng, liền chuẩn bị động bút.

“Cái loại không đau ấy, tuy nói không phải lần nào cũng đau, nhưng cái đại ngốc này cùng dáng người của tương xứng mắc ở trên người, nhiều lúc làm đều làm ta đau đến thiếu chút nữa muốn cho hắn một đao!”

Mặt của Mạc Nhiên có chút đo đỏ, cái này hiếm thấy a! Thật muốn cho Cố Tiểu Mộc xem.

“Ha ha, có phải phối phương của dược vật bôi trơn không? Ừm, quả thật như vậy sẽ bớt đau, về sau ta sẽ giúp ngươi tìm dược thảo tốt hơn. Bây giờ ngươi tạm thời phối chút dược trong hiệu thuốc, để người ta làm thành dược cao dùng lọ nhỏ đựng có lẽ tốt hơn.”

“Đã làm phiền ngươi. Không như vậy, ta căn bản chịu không nổi cái đại ngốc kia!” Vẻ mặt Mạc Nhiên có chút tức giận cũng có chút ngọt ngào.

“Loại chuyện này quen là được. Hơn nữa Tiểu Mộc đối với ngươi ôn nhu như vậy, ngươi chỉ cần nói rõ cho hắn, đại khái hắn sẽ càng cẩn thận một tí.” Trọng Sinh thử dùng lập trường thầy thuốc để thuyết minh tình huống này.

“Không đề cập tới ta. Trong Sinh không tính nói chuyện của người ta sao?” Mạc Nhiên đột nhiên chuyển đề tài sang Trọng Sinh.

“Ta?”

“Ừa, kiếp trước của ngươi.”

“Kiếp trước của ta sao…” Trọng Sinh cười khổ nói. Trầm mặc hồi lâu, “Ta đã không muốn nhớ lại.”

“Vậy, nói cho ta biết chuyện của Đường Trì.” Mạc Nhiên thu hồi phương thuốc, thản nhiên nói một câu: “Có một số chuyện không thích hợp cho một người giấu kín.”

“Ta không muốn giấu ngươi, chỉ sợ nói ra sẽ bận tai của ngươi. Ha hả…”

Trọng Sinh nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu, như tìm kiếm cái gì ở một nơi nào đó.

“Đó là một chuyện rất lâu trước kia.” Cầm tờ giấy trên bàn đặt vào trong tay gấp lại, gấp thành một khối nho nhỏ, lại từ từ mở ra.

“…Ở trong lòng Đường Trì luôn có một trân bảo, đệ đệ của hắn. Bọn họ từ nhỏ đã bị tách ra, hắn nghe tiểu đệ có nguy hiểm lập tức  muốn đi giúp y.”

“Nhưng hắn không ngờ tới, đệ đệ của y đã hoàn toàn quên y, mà còn thống hận y cùng mẫu thân. Vì thế y che dấu hết thẩy ở bên cạnh tiểu đệ, dùng tất cả năng lực của mình trợ giúp hắn, bảo vệ hắn.”

“Dần dần, tình cảm của y đối với đệ mình không biết từ lúc nào đã thay đổi, đệ y phát hiện y có dục vọng không thể cho ai biết, ôm trong lòng trêu đùa muốn y. Y rất thống khổ, muốn rời đi nhưng lại không thể buông. Y không dám xa vời cầu đệ có tình cảm như thế với y, rồi lại trong ôn nhu ngẫu nhiên cứ lún sâu thêm.”

“Y biết đệ có thê thiếp sủng ái, chỉ là y cứ bạt mạng tìm lý do để mình ở bên cạnh đệ. Y nghe lời đồn đãi, cảm giác người khác chỉ chỉ trỏ trỏ y, y biết mình trong mắt người khác thậm chí trong mắt đệ có bao nhiêu vô sĩ, ti tiện.”

“Y buộc chính mình không nghe, không nhìn, không hỏi, y nghĩ đến đệ của y chí ít cũng có một chút tình cảm cùng tín nhiệm với y, vì một tia hy vọng này, y quyết định bảo hộ hắn đến cùng.”

“Nhưng, sự thật chứng minh suy nghĩ của y thật buồn cười!”

Tờ giấy trong tay đã bị hắn gấp thành hình dạng gì kỳ quái, nhìn, không rõ ý vị mà cười hai tiếng, nắm trong tay bóp nát.

“Rốt cuộc đệ cũng biết thân phận thật sự của y, hơn nữa sủng thê bị hại, nghĩ đến y mang theo âm mưu đến đây… Y bị đệ phế võ công giam giữ, mỗi ngày mỗi đêm trừng phạt tra tấn khiến cho y như con chó quỳ xuống bên chân của đệ, thừa nhận mình có bao nhiêu ti tiện, xấu xa, âm độc, *** đãng đáng xấu hổ!”

Tờ giấy nắm trong tay lại bị hắn mở ra vuốt thẳng, từ tốn như tâm tình bình tĩnh của mình.

“Mỗi người đếu có một cực hạn, vượt qua cực hạn kia ai cũng sẽ sụp đổ, Đường Trì cũng không ngoại lệ. Mỗi một ngày, y ôm theo hai thứ nhu tình mà đệ đã tặng cho y, lựa chọn cuối cùng là giải thoát.”

Tờ giấp trong tay đã trở nên mềm mỏng, đem tờ giấy tới ngọn đèn dầu châm, Trọng Sinh nở nụ cười.

Phủi tay, đem bụi tản đi, nhìn tro tàn bay, “Xen đi, đây là chuyện của Đường Trì. Điển hình đem mình thành ti tiện không thể sống!”

Tim của Thoán rất đau rất đau, là loại đau đớn như bị bóp nát.

Câu nói nghe rất rõ ràng, từ ngữ lại đả thương người còn hơn đao kiếm. Hắn thật không ngờ từ trong miệng Đường Trì nghe được quá khứ lại làm hắn đau như thế này! Ngữ điệu bình tĩnh kia, cách nói như đang kể chuyện xưa kia, sự khinh bỉ bản thân giữa những hàng chữ kia…

Thoán chậm rãi ngồi trên boong thuyền, lời nói cách ván cửa như trước vẫn truyền đến tai của hắn.

“Bản thân Đường Trì tất nhiên đáng hận, còn huynh đệ kia lại đáng chết!” Đôi mày thanh tú nhướng lên, mắt lộ sát ý.

Lắc đầu, Trọng Sinh cười thật ôn hòa, “Chuyện đã qua lâu rồi, Đường Trì cũng đã chết, hết thảy đã như mây khói. Chỉ mong kiếp sau y không còn rơi vào vũng bùn tình cảm này nữa là tốt rồi.”

“Ngươi cho rằng y sẽ không?”

Mạc Nhiên khẽ liếc ra ngoài cửa, hiển nhiên không tin hắn có thể nhảy ra khỏi vũng bùn này.

“Sẽ không. Tuy nói Đường Trì không hận đệ của y, nhưng tra tấn lần này cũng khiến cho y mất hết tình yêu đối với hắn. Nếu hôm nay y còn sống, cũng chỉ là sự quan tâm và lo lắng của huynh đệ ruột mà thôi, không hề có khác.”

Trọng Sinh nói cho Mạc Nhiên như vậy, cũng như tự nói với mình. Y không ngờ Thoán ở bên ngoài cũng nghe thấy được.

“Ngươi là nói, cho dù đệ kia hối hận, chạy đến trước mặt Đường Trì còn sống đau khổ cầu xin y trở về, Đường Trì cũng tuyệt đối không cảm động mà ngoan ngoãn cùng hắn trở về, đúng không?” Với công lực của Mạc Nhiên, đã sớm nhận ra ngoài cửa có người.

“Không có yêu thì không có cảm động, chỉ là không dứt bỏ được tình huynh đệ mà thôi.” Trọng Sinh nắm chặt tay trái.

Mạc Nhiên lại chuyển đề tài, đột nhiên hỏi: “Sau khi tìm được Tôn tiền bối, ngươi định làm như thế nào?”

“Ngươi là nói… đem hắn phó thác cho sư phụ, thỉnh sư phụ trị liệu cho hắn. Sau đó, ta sẽ rời đi.” Trọng Sinh quyết định.

“Nếu hắn lợi dụng lực lượng của hắn tìm ngươi thì sao? Căn bản hắn không để ngươi đi, ngươi làm sao?”

“Ta là Trọng Sinh, không phải Đường Trì. Ta sẽ làm cho hắn hiểu điều này!”

“Ta thấy khó! Ánh mắt người nọ nhìn ngươi… Hừ!”

Mạc Nhiên nhìn Trọng Sinh nửa ngày, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, đứng lên trêu chọc hắn: “Có lẽ cách tốt nhất làm cho hắn chết tâm, chính là người nhanh nhanh lấy một vị nương tử!”

“Nương tử? Ha há! Ngươi nói không tồi, có lẽ ta cũng phải lo lắng một chút, cho dù không cho chính mình, cũng khiến cho sư phụ hưởng thụ lạc thú tôn tử đầy nhà, coi như hiếu kính với lão nhân gia. Nhiều năm như vậy, ông thật sự đã lo lắng cho đồ đệ dốt nát này nhiều lắm…”

Trọng Sinh lại nghĩ đến mà thương sư phụ của y, không khỏi lo lắng cho tương lai.

Một tiếng thổi còi réo rắt bỗng nhiên vang lên, nghe thanh tâm tựa hồ cách nơi này không xa. Mạc Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

“Tử nhân kia! Chờ một lát cũng chờ không được! Nửa đêm thổi thập khẩu tiếu! Ồn ào chết được!”

“Ha ha! Bách Lý huynh, ta thấy ngươi vẫn là đừng là cho Tiểu Mộc chờ lâu quá, tránh cho hắn… ha hả…” Trọng Sinh buông tâm sự của mình trêu chọc Mạc Nhiên.

“Hừ! Để cho đầu đất kia chờ đi!” Miệng Mạc Nhiên thì nói dữ dằn vậy, người đã hướng cánh cửa khoang thuyền đi tới.

Trọng Sinh đi qua giúp hắn giữ cửa, cảm thấy không phải không có hâm mộ tình thâm tương dung của ba người này.

Ngoài cửa một người đứng.

Đang nhìn hai người sánh vai vui cười mở cửa, thần thái người nọ vốn dĩ cực kỳ phưc tạp. lại đau xót, khiến cho hắn tựa hồ yếu ớt hơn bình thường. Mà khi hắn nhìn Mạc Nhiên hướng hắn cười lạnh, lập tức che dấu biểu cảm, thẳng người, khôi phục vẻ lẫm liệt vốn có.

Mạc Nhiên cười lạnh nhìn nam nhân ngoài cửa, quay đầu, cố ý nói lớn với Trọng Sinh: “Nếu ngươi có ý đó, ta sẽ cùng ngốc tử kia lưu ý, tử nhân kia biết không ít tiểu thư khuê các, tiểu gia bích ngọc xinh đẹp, nếu ngươi đối với nữ tử không có hứng thú…”

Y cười mị, tới gần Trọng Sinh, vươn tay lên mặt nhéo một cái, ôm chổ y, ghé vào tai y khe khẽ nói một câu: “Ta mặc kệ người nọ thân phận như thế nào, nếu để cho ta biết hắn tổn thương đến ngươi, ta chắc chắn lấy đầu của hắn! Đó cũng là ý của Tiểu Mộc.”

Thối lui, buông ra lại nói: ”Hiểu chưa? Ta cùng Tiểu Mộc sẽ chờ!” Trước khi đi, còn đá lông nheo một cái ── Huyết hồn Bách Lý từ đầu đến cuối, cũng không đem đương kim hoàng đế đang bốc hỏa bỏ vào trong mắt.

Trọng Sinh dở  khóc dở cười nhìn Mạc Nhiên rời khỏi thuyền, thầm than không hổ là người mà Cổ Tiểu Mộc nhìn trúng, huyết hồn lạnh lùng chẳng những tính tình trung nhân, mà ngay cả thủ đoản kỳ quái không kém.

Chờ Mạc Nhiên đi xa, lúc này Trọng Sinh mới xoay người nhìn về phía Thoán còn đứng ở cửa khoang thuyền, hỏi: “Sắc mặt ngươi không tốt, có phải lại bắt đầu phát tác? Đến đây, ta bắt mạch giúp cho.” Dọn dẹp bàn, đưa tay ý bảo Thoán ngồi xuống trước mặt.

Thoán đi tới nhưng không ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào y.

“Ngươi muốn cưới vợ sao?” Một khí thế gió thổi mưa giông trước cơn bão.