Trời dần về khuya, những bông tuyết bay đầy trời khiến cho không trung bớt đi mấy phần hắc ám, xuyên qua lớp giấy cửa sổ ở phòng trong còn có thể loáng thoáng thấy được đồ vật này nọ.
Đường Trì mở to hai mắt nhìn đỉnh lều, một lần lại một lần tự nhắc bản thân mình, không cần yêu cầu quá phận, không cần tự đi tìm phiền não, không cần đoán trong lòng y rốt cuộc ngươi có bao nhiêu phân lượng, không cần quá tham lam, càng không cần… đố kị.
Chỉ cần trong lòng y nhớ đến ngươi là được rồi, chỉ cần y vẫn tin tưởng vào ngươi là đủ rồi, chỉ cần y còn cần đến ngươi đã tốt lắm rồi. Chỉ cần như vậy là tốt rồi…
Hai mươi ngày , đã hai mươi ngày nay y không hề đặt chân vào căn phòng này. Hôm nay… y sẽ đến sao?
Ngoảnh đầu nhìn về phía cánh cửa kia, ngỡ như chỉ giây lát sau sẽ thấy phiến môn có thể hay không bị đẩy ra, sau đó y đi vào, nói với hắn: Nghe nói ngươi không thoải mái, ta đặc biệt sai người làm một ít cháo thịt đến cho ngươi.
Ha hả… Ha ha… Ha ha ha! Đường Trì nghĩ đến tưởng tượng vừa rồi của mình mà ôm bụng cười to, cười đến gập cả thân người không đứng dậy nổi.
“Chuyện gì vui như vậy? Lại có thể làm cho thị lang trung luôn trầm ổn bình tĩnh của trẫm cười đến mức đó. Nói cho trẫm nghe xem, coi thử có thể cũng làm trẫm cười theo không?”
Tiếng cười véo von đình chỉ. Đường trì ngồi dậy, nhìn về phía thân ảnh mông lung kia, “Hoàng Thượng?”
“Ân. Ngươi đang cười cái gì?” Bóng người tới gần, càng lúc càng rõ ràng.
“Người tới làm gì?” Trong đầu còn chưa kịp nghĩ, miệng đã thốt ra.
“Làm gì? Ngươi với trẫm còn chuyện gì để làm nữa. Ngươi sao lại không đốt bếp lò? Phòng lạnh như thế! Nhanh đem quần áo cởi ra, giúp trẫm ấm áp chút!” Thân thể nhanh chóng trèo lên giường.
Ngươi không phải vì nghe nói ta không khỏe mới đến sao? “… Đêm nay người không tới chỗ Trân phi sao?” Hắn vẫn duy trì bình tĩnh, hỏi.
“Trân Trân còn nhỏ, y hệt một đứa tiểu nha đầu vậy. Trẫm mặc dù thích ở bên nàng nhưng nhìn thấy nàng mềm mại bướng bỉnh như vậy cũng không nỡ. Thấy nàng khóc vì đau, trẫm cũng sẽ đau lòng, ai… Bất quá, tối nay chịu không được, vừa định để nàng hầu hạ, lại thấy dáng vẻ sợ đau của nàng, đành phải dỗ nàng ngủ.”
“Đường trì, tối nay ngươi cần phải hảo hảo hầu hạ trẫm, quả nhân đã nửa tháng rồi không có hảo hảo phát tiết qua. Ngày mai đặc biệt ân chuẩn ngươi không cần vào triều.” Thoán ngoài miệng nói, tay cũng không ngừng động thủ.
Đường Trì cười cười, không giãy dụa cũng không kháng cự, mặc y đùa nghịch.
“Lúc nào bệ hạ muốn “phát tiết”, thần cũng có thể mở hai chân ra hầu hạ. Chính là lần sau người tới, thỉnh nên bỏ chút thời gian tẩy rửa sơ qua.”
Thoán nhíu mày tỏ vẻ mất hứng, “Có ý tứ gì?”
“Người không hy vọng ái phi của mình lại thông qua cơ thể của bản thân mà ngủ với thần chứ?” Thanh âm nghe không ra hỉ nộ.
Thoán muốn tức giận nhưng không hiểu vì sao lại không phát tiết được, một lúc lâu sau “Đường Trì, để trẫm cho ngươi biết đấu võ mồm với trẫm sẽ có kết cục gì! Hừ!”
Đường Trì một bên thừa nhận hành vi thô bạo không có lấy nửa điểm yêu thương mà chỉ đơn thuần mong muốn thỏa mãn dục vọng của y, một bên ở trong đầu dùng chút thanh minh còn sót lại không ngừng cười nhạo chính mình.
Đây là thứ ngươi muốn sao? Đây là “yêu” mà ngươi luôn mong chờ? Ngươi chờ y đến, y đã đến, mang theo hương vị trên người nữ nhân khác, mang theo mồ hôi của nữ nhân khác áp đến trên người ngươi, ở trên cơ thể ngươi phát tiết.
Bởi vì thích cho nên luyến tiếc thương tổn, bởi vì không thích cho nên không cần quý trọng. Y vẫn là không thích ngươi a…
Mặc kệ ngươi phải trả giá những gì, với y mà nói, ngươi chỉ là một thần tử trung thành, trở thành một kẻ trợ giúp y xử lý công việc cùng một tên nô tài tận tâm mặc cho y tiết dục mà thôi!
… Không cần oán giận, không cần thống hận, tất cả những điều này đều là do ngươi muốn, là do ngươi tạo ra.
Qua năm mới, trong kinh thành xảy ra đại sự. Không chỉ Kinh đô Phủ doãn mà ngay cả Hộ bộ thượng thư Du Phi đại nhân phụ trách tài chính cũng bị kinh động. Sau buổi triều sớm, Thịnh Lẫm Đế triệu hắn tới ngự thư phòng bẩm báo tường tận sự tình.
“… Năm trước, thần từng trình lên một quyển tấu chương, trong đó có đề cập đến một ít sự tình. Không nghĩ tới, những việc này giờ không còn âm thầm tiến hành nữa mà đã hoàn toàn bắt đầu được công khai.”
“Hiện chung quanh kinh thành, toàn bộ tài sản đã chuyển hết về tay phú hộ khác cùng lục gia, những kẻ đứng đầu lục gia này nếu không phải bị bệnh thâm niên thì cũng là đột tử, con cháu kế thừa trực hệ của bọn họ thì lại thât lạc vô tung vô ảnh. Cho dù có tìm được cũng đều tỏ ra không muốn tiếp quản tài sản, làm cho người ta kinh ngạc không thôi.” Trình lên tư liệu tra xét, Du thượng thư mặt mang ưu sắc.
Thoán buông văn kiện trong tay ra, khẽ gõ lên mặt bàn tự hỏi trong chốc lát, “Có gây ra ảnh hưởng gì lớn không?”
“Này… Thần cũng vô pháp xác định. Về phần ảnh hưởng, nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, vẫn chưa thấy có gì đáng kể. Nhưng là, vẫn có điều đáng lo.”
“Đường Trì, ngươi mau đem Hình bộ thượng thư Thường Vạn Chính âm thầm mời đến đây, trẫm có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
“Tuân mệnh” Đường Trì lui ra.
Sau khi cùng Thường thượng thư thương lượng kết quả, vì tránh đả thảo kinh xà, cũng vì không làm cho các phú hộ khác kinh hoảng, Hình bộ liên thủ với Kinh đô phủ doãn điều tra rõ ràng việc chuyển nhượng lần này đồng thời tìm hiểu kĩ chi tiết về chủ hộ mới, ngoài mặt trấn trụ bọn họ (điều kiện tiên quyết bọn họ là một tổ chức) làm cho bọn họ tạm thời không dám tiếp tục kinh động những chủ hộ khác. Mặt khác Đường Trì âm thầm dẫn dầu cấm vệ quân điều tra những nhân vật xuất nhập gây rối trong kinh thành, đồng thời tìm cách trộm lại xác của chủ hộ đã chết, nhằm điều tra nguyên nhân tử vong.
Sau khi Du, Thường hai vị đại nhân lần lượt rời đi, Đường Trì nhìn sắc trời, chuẩn bị đứng dậy đối hoàng để khom người nói: “Bệ hạ, thiết nghĩ nên sớm đem án kiện này giải quyết, thần định hóa trang thành giang hồ lang trung đi xem bệnh cho những chủ hộ bệnh tình nguy kịch, xem thử bọn họ mắc chứng bệnh gì mà không cần đến cả thuốc thang lẫn kim châm cứu vẫn có thể duy trì. Cho nên, thần khẩn cầu bệ hạ chuẩn thần xuất cung một thời gian.”
Thoán đứng dậy làm cho thái giám hầu hạ mình phủ lên người một chiếc áo ngoài , “Nếu ngươi muốn cứ việc xuất cung điều tra, nhưng buổi tối trước khi đóng cửa đại môn nhất định phải trở về.”
“… Vâng, thần tuân chỉ.” Đường trì nhường đường.
Thật sự không cần bỏ đi thân phận thị lang trung thân cận này? Như vậy ít nhất có thể không cần đứng ở một bên nhìn hắn cùng phi tử cười đùa, mà ta chỉ có thể bất lực đứng đó.
——————————————–
Nắm chặt bảo kiếm, Đường Trì như mọi ngày đứng gác tại một góc Khôn Trữ cung, bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng.
Hoàng Thượng đang cùng ái phi Trân Trân họa tranh. Y đứng ở phía sau, một tay ủng trụ nàng một tay cầm bút họa trên giấy Tuyên Thành một bức tranh gì đó. Trân phi nở nụ cười, Hoàng Thượng vươn tay chỉ lên mặt nàng nhẹ nhéo một phen: “Tiểu nha đầu! Lại nghịch ngợm rồi!”
Trân phi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, “Người ta cũng không có nghịch ngợm nga, là ngươi vẽ tranh quá xấu. Làm cho người ta xem thấy buồn cười thôi. Không tin, không tin ngươi có thể cho người khác bình bình xem a!” Lập tức lại vội vàng lắc lắc đầu, ra vẻ lớn tiếng thở dài nói: “Đáng tiếc nha đáng tiếc, người nào dám đắc tội với ngươi chắc chắn phải chết. Cho dù ngươi vẽ có xấu, cùng không ai dám nói thật đi? Ai, đáng thương cho mắt thẫm mỹ của ta a.”
“Ha ha! Hảo! Trẫm tìm người dám nói thật ra bình bình cho trẫm. Đường Trì, ngươi lại đây! Nói thử xem bức tranh này trẫm vẽ thế nào?” Thoán ngẩng đầu nói với Đường Trì đang đứng ở một góc.
“Ai nha! Là Đường đại nhân không sợ chết đây sao! Hì hì, được rồi, nếu là Đường đại nhân không sợ chết, bản cung tạm thời tin tưởng hắn đánh giá xem sao.” Trân phi vỗ tay cười nói.
“Đường đại nhân không sợ chết? Đây là ý gì? Ngươi ở đâu nghe được điều này?” Thịnh Lẫm Đế hiếu kì hỏi.
“Trong cung mọi người đều nói a, nói Đường đại nhân thẳng thắn, không sợ nộ hỏa của Hoàng thượng, là cánh tay phải của ngươi, hơn nữa vì Hoàng thượng có thể không để ý sinh mệnh, là một người chân chính không sợ chết. Khanh khách!” Trân phi đem tin tức nàng nghe lén được nói lại với Hoàng đế..
“Úc? Trẫm lần đầu tiên nghe thấy có cách nói này đấy.” Thịnh Lẫm Đế không biết suy nghĩ điều gì, gật gật đầu, bỏ qua đề tài này, “Đường trì, ngươi lại đây nhìn xem.”
“Vâng” Đường Trì đến gần.
“Đường đại nhân, ngươi nói thử xem tranh này vẽ cái gì? Cần phải nói thật nha!” Trân phi hướng về phía hắn bướng bỉnh cười.
“Vâng” Đường Trì hơi liếc mắt về phía khuôn mặt tươi cười đến rực rỡ sáng lạn kia, lập tức cúi đầu nhìn về phía bức tranh trên bàn, ai ngờ không xem thì thôi, vừa nhìn thấy, nhất thời, trong đầu bị búa giáng cho một đòn nghiêm trọng! Nắm tay căng thẳng cầm chuôi kiếm, gót chân dụng lực khiến cho cơ thể mình không bị lay động.
“Ngươi xem, Đường đại nhân cũng không nhận ra được nga!” Trân phi quay đầu đối Thoán cười hì hì nói.
“Đường Trì, ngươi không nhìn ra chỗ nào? Không lẽ trẫm vẽ tranh thực sự xấu như vậy!” Vỗ vỗ cái đầu nho nhỏ của nàng, Thoán quát hỏi thị trung úy.
Nghe được tiếng quát, Đường Trì lúc này mới từ trong mê mang tỉnh táo lại, cố sức chế trụ tâm tình kích động, cẩn thận không để toát ra quá nhiều tâm tình, ôm quyền khom người trả lời: “Thần đoán rằng đây là một con… châu chấu.”
“Ngươi xem, Đường đại nhân không phải nhìn ra được sao! Hiện tại xem ngươi còn dám lên mặt không!” Thoán cầm lấy họa bút, dường như ở trên mặt Trân phi lúc ẩn lúc hiện uy hiếp.
“Oa! Người ta không chịu! Ngươi muốn làm gì a! Thật là đáng ghét!” Trân phi vội vàng lui lui cái đầu nhỏ nhắn vào trong ngực y trốn. Một lát sau, lại vươn khuôn mặt nho nhỏ ra đối Đường Trì hô to: “Bội phục nha bội phục! Đường đại nhân không hổ là thiếp thân thị vệ của Hoàng thượng, ngay cả một con tứ bất tượng như vậy cũng đoán ra được nguyên hình của nó là châu chấu, bản cung thật sự bội phục nha!”
“Cái gì tứ bất tượng! Trong đầu trẫm châu chấu chính là hình dạng này! Ngươi nói cái đó là tứ bất tượng, vậy ngươi thử vẽ con châu chấu cho trẫm xem đi!” Nhẹ nhàng xoa xoa gáy nữ hài đang dụi dụi trước ngực, Thoán nói đúng lý hợp tình.
“Tốt! Đưa bút cho ta, ta họa cho ngươi xem.”
Thoán thuận tay đem bức tranh trên bàn cầm lấy, tùy tiện vo thành một cục, ném sang một bên, lại mệnh thái giám mang đến một trang giấy mới.
Đường Trì lặng lẽ đến gần, khom người, nhặt thứ đó lên, trộm bỏ vào trong ngực áo.
Trân phi vừa cười vừa chỉ vào bức tranh mới được họa xong, Hoàng đế càng xem càng nhăn mày.
“Đây là châu chấu?” Chỉ vào bức tranh, Thoán hỏi ái phi của mình.
“Đúng vậy, này “mới” là châu chấu nha, còn cái của ngươi chính là tứ bất tượng!” Trân phi gật đầu.
“Được rồi được rồi, xem như lần này trẫm thua ngươi, ngươi nói tứ bất tượng thì là tứ bất tượng đi. Quả thật bức tranh không tồi, đợi lát nữa trẫm sai người dán lên tường cho ngươi được chưa…”
Đường Trì đã không còn nhìn hay nghe rõ hai người kia đang làm đang nói cái gì nữa, trong đầu hắn hiện tại chỉ lưu chuyển duy nhất một ý niệm: Thoán Thoán còn nhớ rõ! y còn nhớ rõ! Y còn nhớ rõ tađưa cho y con châu chấu kia…
Trong lòng y thứ kia chính là con châu chấu mà ta đã đưa cho! Ha hả, “Ha hả a!” Nam nhân nắm chuôi kiếm, tại một góc sáng sủa ngay ngô cười lên.
“Khanh khách! Chán ghét! Không cần làm người ta nhột nữa! Khanh khách… Ha ha ha…” Bên kia, Trân phi cũng phát ra tiếng cười, thân thể nhỏ xinh lui thành một đoàn, tránh né trò đùa nho nhỏ của hoàng đế.
Liên tục nửa tháng, Đường Trì mỗi ngày đều cải trang xuất cung tra xét nguyên nhân tử vong cùng căn bệnh kì lạ mà các phú hộ mắc phải. Trong đó có một nhà đúng là bị bộ dáng thuần hậu của hắn lừa, lặng lẽ dẫn hắn tới một tiểu viện bí mật, thỉnh hắn khám và chữa bệnh cho
một lão nhân bị bệnh nặng. Lúc Đường Trì làm bộ vô tình hỏi gia chủ hiện tại của bọn họ là ai, đứa con phú hộ ấp a ấp úng né tránh vấn đề.
Lúc sau chẩn đoán bệnh cho chủ nhân nhà giàu này, hắn vừa cẩn thận dò xét binh sĩ cấm vệ quân về thi thể bị trộm mất, đại khái đã lấy được xác những người chết và nắm được nguyên nhân bệnh. Hiện tại chờ phát hiện ra kẻ đang gây rối trong kinh thành, tra ra những phần tử có liên quan đến án kiện này, sau đó kết hợp với hình bộ bên kia, sự việc lập tức có đầu mối.
Không muốn sớm hồi cung, không muốn nhìn thấy y cùng nữ nhân khác, Đường Trì rẽ vào một tiểu tửu quán mấy ngày nay hắn vẫn thường lui tới, ngồi xuống một vị trí ở tận sâu bên trong.
Chủ quán thấy hắn tiến vào, không cần đợi chiêu hô, đã tự động đưa lên một bình quế hoa nhưỡng cùng mấy đĩa thức nhắm.
“Ngài từ từ dùng.” Buông đồ vật trong tay ra, chủ quán ân cần tươi cười tiếp đón.
“Đa tạ.” Hắn nâng bầu rượu tự ngả cho mình một chén, ngửa đầu một hơi uống cạn, sau đó lại tùy tay quán hạ thêm ba chén.
Đến lúc ba bầu rượu hoàn toàn chui vào bụng, hắn mới thấy ngà ngà say.
Vẫy tay, gọi chủ quán mang thêm một bình nữa lại đây, Đường Trì lấy từ trong lòng ra một vật.
Kéo tay áo đem mặt bàn lau một lần lại một lần, thẳng đến khi tìm không ra một chút dầu mỡ nào mới thôi, lúc này hắn mới thật cẩn thận mở thứ gì đó trên tay ra đặt lên bàn.
Ngắm nhìn bức tranh kia, lại xem xét con côn trùng kì quái trên đó, nam nhân ngây ngô nở nụ cười, khúc khích cười, cẩn thận vuốt ve mặt bức tranh, tỉ mỉ từng chút từng chút một.
Bầu rượu mới được đưa lên, rất nhanh đã bị nam nhân uống sạch. Lập tức lại thêm một bình khác.
Không muốn làm dơ bức tranh, cẩn thận cuộn lại thật hảo. Quay đầu thấyáanh chiều tà ngoài song cửa, nam nhân như nghĩ tới thứ gì đó bỗng nhiên đứng lên, “Chủ quán! Mang cho ta một bình quế hoa nhưỡng, ta phải đi.”
“Ai! Đến đây, khách quan chờ cho một chút.” Một vò rượu nhỏ được ôm ra.
Cưỡi ngựa đón từng đợt gió đông lạnh lẽo, Đường Trì ra khỏi thành.
Xuống ngựa, mang theo vò rượu, hắn tìm một mảnh rừng trúc đi vào.
Chặt một ít trúc xanh mềm mại, tìm một khối đất trống, cũng không quan tâm trên mặt đất vẫn còn đọng tuyết, tùy ý khoanh chân ngồi xuống.
Tinh tế bổ từng mảnh từng mảnh trúc phiến, từ từ uốn ở trong tay thành hình. Đến khi những ngón tay đông cứng vì lạnh, liền nâng cốc lên nhấp mấy ngụm. Buông, mạt mạt miệng, lại tiếp tục hết sức chăm chú bện trúc phiến trong tay.
Đến khi uống hết một vò rượu, vật cũng thành hình.
Lảo đảo lảo đảo đứng dậy, nâng cao vật thể vừa bện được, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nam nhân si ngốc nở nụ cười.
Cúi người cầm lấy vò rượu, đối ánh trăng kính một kính, ngửa đầu uống thêm một ngụm, men say bốc lên cao giọng xướng:
Đông phong lẫm lẫm sầu sát nhân, xuất diệc sầu, nhập diệc sầu.
Vấn thiên hạ nhân, thùy bất hoài ưu.
Tội nghiệt tình cừu, lệnh ngã bạch đầu.
Cung đích đa tiêu phong, tình ý hà tu tu,
Kí ức nhật xu viễn, y sam nhật xu hoãn.
Tâm tư bất năng ngôn, phúc trung thiên bách chiến,
Chiến vị hoàn, tràng kỷ đoạn.
(Dịch:
Gió đông rét mướt sầu chết người, ra cũng sầu, vào cũng sầu
Hỏi người trong thiên hạ, ai người không lo âu
Hận tình yêu nghiệt, lệnh ta bạc đầu
Cung đình thừa bão tố, tình ý là gì đây
Kí ức ngày càng xa, y sam đã nhạt màu
Tâm tư không lời tỏ, trong lòng vạn đấu tranh
Chiến trận chưa hoàn, lòng ta đã đoạn.)
Đường Trì một bên xướng, một bên nghiêng ngả tiêu sái rời khỏi rừng trúc, xoay người ngồi trên lưng ngựa, vỗ vỗ nó, miệng mơ hồ nói: “Mã huynh a mã huynh, hôm nay phải dựa vào… ngươi mang ta về… nhà… Ha hả, phiền toái ngươi ni, ta… tựa hồ đã quên… nhà ở nơi nào…”