"Ta làm sao lại xuyên rồi?"
Trịnh Minh Tâm ôm hai bên má, đôi mắt trừng trừng vào những thứ trước mắt. Nào là người người đang bày đồ bán hàng rong kia, y phục kì lạ, hành động kì lạ, đây là thời đại nào vậy?
Trình Minh Tâm há hốc nâng chân bước ra chỗ con phố đông náo nhiệt, định hỏi một người nào đó, một người nào đó thôi cũng được. Nhưng là nàng chỉ mới bước xuống khu phố, còn chưa chạm vào bất kì ai, mọi người không rõ vì sao lại chạy tám phương tám hướng, bán hàng rong thì cũng bỏ cả quầy hàng mà chạy.
"À này..."
"Khoan... Đã..." Còn chưa dứt câu.
Chưa đầy ba phút, xung quanh nàng không có lấy một bóng người, Trịnh Minh Tâm điên mất, nàng vừa đi vừa la lớn.
"Này, tôi chỉ muốn hỏi một số chuyện thôi, mọi người ơi..."
"Mọi người có chuyện gì với tui thế?"
"À lô, mọi người sao vậy? Chạy đâu hết rồi."
Không có ai đáp trả nàng, Trịnh Minh Tâm bước đến một quầy hàng, trong đó có một chiếc gương, nàng cầm lấy chiếc gương soi lên gương mặt mình. Có thể khiến mọi người hoảng sợ bỏ chạy như vậy, hoặc là nàng rất xấu, hoặc là rất rất xấu, xấu như ma như quỷ.
Nhưng phản chiếu trong gương khiến cho nàng vô cùng kinh ngạc, người trong gương thật sự khiến cho nàng há hốc, mũi thẳng tuy không cao lắm nhưng rất hài hoà với gương mặt trái xoan, đôi mắt to tròn lấp lánh, hàng mi thì cong dài, môi nhỏ mong manh mềm mại.
"Ôi, mỹ nhân nào thế này" Trịnh Minh Tâm phải trầm trồ tự thưởng thức, bàn tay sờ nhẹ lên má "Chân thật quá... Thật sự là quá chân thật."
Nàng xuýt xoa vẻ đẹp trên mặt chính mình, đến từng sợi lông mày cũng đẹp làm sao "Ưm, vẻ đẹp này mình có thể làm diễn viên đấy... À không, làm idol cũng được, người mẫu cũng câng được."
"Ôi chật chật chật" Trịnh Minh Tâm còn đang mê mẩn chính mình trong gương, hình ảnh một cô gái trên phố không bóng người soi chiếc gương rồi cười cười, nhìn vào còn tưởng nàng bị điên.
"Mỹ nhân, ôi mỹ nhân, rõ là mỹ nhân thế này mà mọi người sao lại như thế nhở? Hay là tại vì mình đẹp quá?" Trịnh Minh Tâm chu miệng ra hôn, nàng bỗng nhiên trừng lớn mắt cái miệng méo lên, xong lại chề môi hai đôi chân mày nhếch cao, xong thì há miệng lớn mở to mắt.
"Trời đất ơi, quỷ xứ hà, đẹp gì mà dìm thế nào cũng vẫn thấy đẹp" Nàng haha cười, lần nữa chu miệng muốn hôn chính mình.
"Yêu nữ kia" Một giọng nói lớn khiến cho nàng giật mình ngẩng mặt về phía có âm thanh, một người đàn ông trung niên với mái tóc hạt tiêu xuất hiện. Ông ta cưỡi trên một con hắc mã, phía sau ông ta còn có mấy chục người cưỡi ngựa.
Nàng ngạc nhiên, một cảm giác cực kì không ổn ùa tới "Cái gì nữ yêu? À khoan."
May quá cuối cùng cũng có người nói chuyện với nàng nha, nàng có thể hỏi thăm rồi mà khoan ông ta gọi nàng là nữ yêu sao? Nàng đẹp như thế này mà ông lão đầu tóc hạt tiêu lại gọi nàng là yêu nữ?
"Nè lão già."
Người kia trừng mắt "Ngươi còn dám vào kinh thành làm loạn? Ngươi đúng thật là xem thường minh giáo bọn ta."
Minh chủ là Cận Thiên Bảo của minh giáo, minh giáo là người bảo vệ ở kinh thành này, yêu nữ này năm lần bảy lượt dám cả gan xông vào. Những lần trước là do yêu nữ này may mắn, lần này bọn họ nhất định sẽ bắt được nàng.
"Xông lên!"
Ông ta ra lệnh, mấy người phía sau liền xông lên, Trịnh Minh Tâm liền bị doạ lùi bước chân, hai tay nàng giơ ra phía trước ngăn lại la hét dữ dội.
"Khoan, khoan đã!!! Vị huynh đài xin hãy nương tình mà dừng tayyy."
Người của ông dừng tay lại, Cận Thiên Bảo ngạc nhiên trừng mắt, cảm thấy yêu nữ hôm nay có chút kì lạ, Trịnh Minh Tâm liền thành khẩn trưng ra gương mặt xinh đẹp "Cho ta hỏi vì sao mọi người nhìn thấy ta lại bỏ chạy? Vì sao các ngươi lại tấn công ta? Ta có biết gì đâu?"
"Ngươi đừng giả vờ vô tội, ngươi là yêu nữ Hoa Linh Âm chuyên đi dụ dỗ đàn ông hút linh khí, số người chết vì bị ngươi hút linh khí chất đầy thành núi rồi, ta nói như vậy đã đủ để bắt ngươi chưa?"
"Ách!" Cái gì mà gớm thế, nàng có làm như vậy sao?
À không, chắn hẳn là chủ nhân của thân thể này. Nàng xuyên vào cái gì vậy, còn tưởng là mỹ nhân mỹ miều ai mà ngờ cho được, Trịnh Minh Tâm cắn cắn môi, nàng sẽ chết chắc nếu bị bọn họ bắt. Nhưng mà đây là nơi nào mới được, có chết cũng phải biết rằng mình chôn xác ở chỗ như thế nào chứ?
"Vậy ta muốn hỏi đây là chỗ nào, thời đại nào?"
"Yêu nữ nhiều lời" Nam nhân đầu tóc muối tiêu quát "Mau chịu trói."
Mấy người cởi ngựa phía sau lưng ông ta muốn di chuyển về phía nàng, Trịnh Minh Tâm liền giơ cao hai tay chặn phía trước "Khoan đã!"
"Ngươi còn muốn gì nữa?" Cận Thiên Bảo trừng mắt, yêu nữ này hôm nay quả thật kì lạ còn nhiều lời.
Trịnh Minh Tâm mỉm cười, nhúng vai một cái, giống như nhìn thấy cái gì ngạc nhiên.
"Áh" Nàng chỉ tay về phía sau của đoàn người kia thét lên.
Yêu nữ ngạc nhiên cái gì?
Cận Thiên Bảo và đám người liền quay mặt về phía sau, xác định không có ai bọn họ quay lại thì không nhìn thấy nàng nữa.
"Mau, đuổi theo!"
Bọn họ phi ngựa đuổi theo, trên mặt đất rung rung chuyển chuyển tiếng vó ngựa, nàng chạy sâu vào rừng, vừa chạy vừa chửi thề "Dùng ngựa đua với tôi ư? Các người thật là... Ăn gian quá mà..."
Nàng chạy thục mạng, bị bắt lại thì cái mạng nhỏ bé này của nàng coi như xong, cái gì mà hút tinh khí nam nhân, chủ nhân của thân thể này không thể làm chuyện như vậy được. Nếu mà có làm thật thì... Oẹ, ôi nàng không dám nghĩ tới.
Trình Minh Tâm nghe tiếng ngựa hí từ phía xa, nàng nâng bước chân nặng trĩu mà chạy, vừa chạy vừa la hét "Mẹ ơi mẹ ơi, cứu con!"