Nắm Lấy Tay Anh - Anne

Chương 54: Ngoại truyện 1: Giáo dục đặc biệt





Chỉ trong vòng 7 năm ngắn ngủi mà dưới sự lãnh đạo của Trình Vĩ Phong, Trình thị đã bước lên một tầm cao mới.

Tập đoàn công nghệ Astra đang dần thâu tóm quyền lực trong giới công nghệ. Trình Vũ Phong từ chức viện trưởng tại bệnh viện Trình thị và giao nó lại cho em gái Trình Tú Dao để tập trung gây dựng lại tập đoàn dầu khí

Thành Kim. Hiện tại tập đoàn dầu khí Thành Kim đã bắt đầu lấn sân sang các lĩnh vực hạ tầng năng lượng.

Còn riêng Trình Tú Dao, sau khi sinh con trai đầu lòng, Lý Cảnh Thiên không cho cô sinh nữa. Anh sợ cô đau, sợ cô chịu khổ. Rồi cũng chính Lý Cảnh Thiên mềm lòng mà cùng cô sinh thêm đứa thứ hai. Lúc đầu anh cứ nghĩ đơn giản là một đứa trẻ thôi, không ngờ lần này Trình Tú Dao lại mang thai sinh đôi.

Cuối cùng Lý Cảnh Thiên cũng thỏả mong ước có con gái khi cô đã sinh cho anh một trai một gái.

Con trai thứ tên là Lý Cảnh Minh

Con gái út tên là Lý Cảnh Nghi

Một nhà năm người rất hạnh phúc, chỉ là giới tài phiệt là nơi vô cùng khắc nghiệt. Lý Cảnh Dương với tư cách người đứng đầu trong danh sách thừa kế ngay khi lên 6 tuổi đã được Lý gia đưa sang Mỹ để giáo dục đặc biệt.

Dù Trình Tú Dao có ngăn cản thì cũng không thay đổi được quy tắc của gia đình. Cậu bé mới 6 tuổi đã phải xa ba mẹ đến một đất nước khác để học tập, hôm nay là ngày cậu bé được nghỉ hè nên về nước chơi cùng ba mẹ và hai em.

Khuông viên Lý gia hôm nay rất náo nhiệt vì có Cảnh Minh và Cảnh Nghi đến chơi. Hai đứa trẻ nô đùa làm cho căn biệt thự trở nên sôi động hơn bao giờ hết



" Cảnh Nghi, lại đây đi. Anh tìm được một con ốc sên to lắm"" có ốc sên thôi mà anh làm gì mà thích thú thế?"Trình Tú Dao đang chuẩn bị đồ ăn bên trong nghe thấy hai anh em nói chuyện thì đi ra.

" Thôi hai đứa, vào trong rửa tay đi. Chắc ba và anh hai sắp về rồi đó"" Vâng ạ"Trình Tú Dao đang rất mong chờ Cảnh Dương trở về. Đứa con cô vất vả mới có được vậy mà lại phải xa mẹ khi còn quá sớm. Nhìn thấy Trình Tú Dao sốt ruột bà Lý đi đến bên cạnh vỗ vai cô.

-" Con cũng đi rửa tay đi, Cảnh Thiên sắp về rồi đó"

Nghe thấy tiếng xe Lý Cảnh Thiên đang từ từ lái vào trong khuông viên căn biệt thự cô vội vàng chạy ra đón con trai. Đứa trẻ ngồi máy bay từ Mỹ về cũng mười mấy tiếng chắc chắn sẽ rất mệt. Nhìn thấy Cảnh Dương bước xuống xe Trình Tú Dao đi đến ôm lấy cậu.

" Con có mệt không?"." Con chào mẹ"Trái tim của Trình Tú Dao chợt nhói lên. Là một người mẹ, cô luôn muốn ở bên con cái, nhưng vì yêu cầu giáo dục khắt khe của Lý gia, cô buộc phải để con trai lớn xa nhà từ nhỏ. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Cảnh Dương cô đơn nơi đất khách quê người, lòng cô không khỏi đau xót.

Cảnh Minh và Cảnh Nghi chạy ra đón ba mới đi làm về. Cô nhóc Cảnh Nghi liền lao vào vòng tay của ba nhưng cô vẫn hay làm. Còn Cảnh Minh thì ôm lấy chân của Lý Cảnh Thiên

" Ba mới đi làm về"" Kìa hai đứa, chào anh hai đi"" Anh hai"Lý Cảnh Thiên nắm lấy vai con trai, ánh mắt anh dịu dàng nhưng không giấu nổi sự nghiêm nghị. "Cảnh Dương,

hôm nay về nhà, con có muốn làm gì không?"

-" Con muốn..ăn cơm mẹ nấu ạ"

Trình Tú Dao đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con trai: "Vậy con vào nhà trước đi, mẹ chuẩn bị xong đồ ăn rồi. Hôm nay cả nhà sẽ quây quần bên nhau."

Cảnh Dương gật đầu, ánh mắt ánh lên niềm vui. Cậu bước vào nhà, bỏ lại những lo toan, áp lực của gia đình và những quy tắc hà khắc, để lại bên ngoài nụ cười của người mẹ vẫn dõi theo từng bước đi của cậu.

Lý Cảnh Thiên nhìn theo bóng dáng con trai, khẽ thở dài. Anh hiểu rằng con trai anh không còn là một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, nhưng anh cũng không thể làm gì...năm đó là bà Lý đứng ra ngăn cản không để ông bà nội đưa anh đi



Mỹ. Bây giờ ông Lý đã quyết nên anh cũng không làm gì được...

Khi Cảnh Dương bước vào nhà, Trình Tú Dao cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Dù cậu bé vẫn lịch sự, lễ phép, nhưng sự ấm áp quen thuộc dường như đã nhạt đi. Đôi mắt của Cảnh Dương, vốn ngập tràn niềm vui khi nhìn thấy cô trước đây, giờ trở nên trầm tĩnh và khó đoán.

-" Con trình bà nội ạ"

Trong bữa cơm, Cảnh Dương ngồi lặng lẽ, ăn uống theo đúng phép tắc, nhưng không còn trò chuyện nhiều với mẹ như trước. Cảnh Minh và Cảnh Nghi thì vẫn nhí nhảnh, không ngừng nói về những trò chơi mà họ sẽ chơi cùng anh trai, nhưng Cảnh Dương chỉ gật đầu đáp lại một cách nhẹ nhàng.

Trình Tú Dao cố gắng bắt chuyện: "Tiểu Dương, ở bên Mỹ con học có tốt không? Mẹ nghe nói con đạt giải nhất trong cuộc thi toán học. Con làm tốt lắm".

Cảnh Dương ngẩng lên, nở một nụ cười nhạt: "Dạ, con thấy cũng không có gì đặt biệt"

Trình Tú Dao hơi sững người. Câu trả lời không có sự phấn khởi của một đứa trẻ, mà lại quá chín chắn, xa cách. Cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và con trai ngày càng lớn, như thể cậu bé đã quen với cuộc sống không có mẹ bên cạnh.

Bữa cơm kết thúc trong sự im lặng đáng sợ. Trình Tú Dao nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Cảnh Dương khi cậu bé về phòng, lòng trĩu nặng. Cô biết, sự xa cách này không chỉ vì khoảng cách địa lý, mà còn là do thời gian đã làm thay đổi tâm hồn ngây thơ của con trai mình.

Lý Cảnh Thiên nhận ra nỗi buồn trong ánh mắt của vợ, anh bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô:

- "Hãy cho Cảnh Dương thời gian. Nó vẫn là con của chúng ta, chỉ là đã phải lớn lên quá sớm trong môi trường đó."

Trình Tú Dao khẽ gật đầu, nhưng lòng cô vẫn không thể yên. Cô tự hỏi, liệu tình mẹ con có thể trở lại như xưa, hay sự xa cách này sẽ mãi mãi làm lạnh lẽo trái tim cậu bé?