Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 91




Bách Nam tắt TV, rũ mắt trầm mặc.

Ban Ngọc thấp thỏm giật giật người, cẩn thận liếc cậu một cái, nhỏ giọng giải thích, "Nam Nam, anh không cố ý gạt em... cũng không ngờ Chu Tú Cầm sẽ ngất xỉu, chỉ là anh không thể để yên cho bọn họ bôi nhọ em..."

"Chu Tú Cầm thế nào rồi?"

"Không sao cả, chỉ bị hoảng hốt quá độ..." Ban Ngọc dịch người, tiếp tục quan sát sắc mặt cậu, "Nam Nam, em... em có giận anh không? Xin lỗi, anh không nên gạt em như vậy, khoảng thời gian này em đã vất vả rồi, anh còn lừa em..."

"Không có." Bách Nam nghiêng đầu mỉm cười, thở dài nói, "Tiểu Ngọc, cảm ơn anh đã vì em như vậy, em chỉ không ngờ kết quả lại... Thôi, chuyện đã qua rồi, bọn họ... Hiện giờ sự thật đã được phát sóng trực tiếp lên TV, có lẽ bọn họ sẽ không còn mặt mũi quấy rầy chúng ta nữa đâu."

"Không đâu, bọn họ không thể làm phiền em được nữa." Ban Ngọc ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, rũ mi che khuất tia lạnh lùng dưới đáy mắt —— Cuối cùng vẫn không làm được đến nơi đến chốn, nếu không phải Bách Đông cầu tình, hai vợ chồng nhà kia... Hừ, nhà tù cũng là chỗ dưỡng lão khá tốt đấy.

Trên mạng lại nổ tung lần nữa, đương nhiên lúc này các fan đã hoàn toàn phản kích.

[ Fan A: Tha thứ cái cc, loại cha mẹ nuôi này đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt. ]

[ Fan B: Đám thánh mẫu thánh phụ bây giờ câm hết rồi à? Không phải muốn "huyết tẩy" Weibo Nam Nam sao? Nếu chúng mày có loại cha mẹ như vậy, còn có thể mỉm cười chống chọi, sau đó kiên trì ủng hộ cái luận điệu "cha mẹ nào cũng là cha mẹ" nữa không? ]

[ Fan C: Kỹ thuật diễn xuất của vợ chồng nhà họ Bách đúng là chuyên nghiệp, đổi trắng thay đen trong phút mốt, quả lật mặt ở nghĩa trang cũng thật xuất sắc, sao không tiếp tục diễn sâu làm cha mẹ hiền nữa đi? ]

[ Fan D: Không yêu cầu chuyện gì khác, chỉ mong mọi người đừng để lời đồn gây ảnh hưởng đến Nam Nam, những chuyện lung tung rối loạn trong khoảng thời gian này đã đủ lắm rồi. ]

[ Fan E: Trọng điểm mọi người ơi... Chẳng lẽ không ai cảm thấy cậu Ban quá đẹp trai sao! A a a, màn lên sân kia, tác phong rồi cả nhan sắc nữa!

[ Fan F: Lầu trên à, đương nhiên mọi người đã sớm chú ý đến dung nhan cậu Ban rồi, nhưng bạn hết hy vọng đi, anh ta là của Nam Nam, cho nên... hiểu chưa, yên lặng ngắm là được rồi. ]

[ Người qua đường Giáp: Nghe nói sau khi xuất viện Chu Tú Cầm đã trốn biệt rồi, cả Bách Hướng Quân nữa, bọn họ trốn đi đâu vậy? ]

[ Quần chúng xúc động: Tui là nhân viên của Bách thị nè... Cậu cả nhà tui tức đến sắp điên rồi, đang bay gấp từ nước ngoài trở về đó! Nghe nói là muốn bán hết nhà ở cửa hàng rồi đón ông bà chủ ra nước ngoài dưỡng lão! Cha mẹ ơi tui sắp thất nghiệp rồi! Thất nghiệp! ]

[ Người qua đường Ất: Cảm thông cho lầu trên, nhưng thôi, đi rồi cũng tốt, yên tĩnh bớt. ]

[ Người qua đường Bính: Ai giải thích giùm cậu cả nhà họ Bách là nhân vật kiểu nào trong kịch bản này vậy? ]

[ Fan G: Đừng lôi cậu Bách vào, anh ta là người tốt, cũng rất nỗ lực làm một đứa con ngoan, đáng tiếc... Chuyện hai vợ chồng họ Bách làm không liên can gì với anh ta đâu, mọi người lựa lời một chút, Nam Nam rất thương người anh này. ]

[ Fan H: Rất thông cảm cho anh trai Bách luôn, bị kẹp ở giữa mệt mỏi lắm... Nghe nói dưới anh ta còn một cặp chị em sinh đôi ngỗ nghịch không khiến ai bớt lo, lại còn hay gây sự với Nam Nam. Trong cái nhà đó cũng chỉ có anh trai Bách là còn chút lương tâm. ]

[ Quần chúng hóng hớt: Thời thế xoay ngược rồi, vợ chồng nhà đó bị quả báo xứng lắm ha ha ha ha. ]

Ở nước ngoài, trong phòng sinh hoạt một trường đại học.

Bách Tây tắt trang web, ngẩn người thật lâu rồi bật cười tự giễu —— Ngày trước có phải mình cũng giống như ba mẹ bây giờ, sống ích kỷ không biết suy nghĩ gì không? Đúng vậy, đáng lắm, mình cũng xứng đáng lắm.

Ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, hiện giờ đang là giữa mùa thu ấm áp thoải mái, nhưng cô lại cảm thấy mùa đông sắp đến rồi.

Một nữ sinh ngoại quốc mặt đầy tàn nhang từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, gương mặt tràn đầy tươi cười hưng phấn, "Tiểu Tây! Mọi người đều tới rồi, chúng ta xuất phát đi, chắc chắn bọn trẻ rất chờ mong mấy món quà của cậu đấy!"

Bách Tây hoàn hồn, vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, đứng dậy nói, "Đến nhanh thế? Cậu chờ một chút, tôi đi lấy quà."

"Tiểu Tây, vừa rồi cậu... có phải tâm trạng đang không vui không?"

"Không, không có, tôi chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi. Daisy, đừng nghĩ linh tinh."

Daisy mỉm cười chế nhạo, bước lên giúp cô bưng quà, "Được rồi, biết cậu nhớ anh hai rồi, nhưng đúng là anh ta tốt với cậu thật... Lần này phải về nước bao lâu?"

Nhắc tới Bách Đông, trên mặt Bách Tây vô thức hiện lên ý cười, trả lời, "Anh ấy phải về xử lý công chuyện, chắc mất khoảng một tháng... Ừm, lần này chắc ba mẹ tôi sẽ sang cùng luôn, sau này sẽ định cư hẳn ở đây."

"Ồ, thật sao? Chúc mừng cậu! Không phải cậu luôn mong cả nhà được đoàn tụ à, lần này nguyện vọng thành hiện thực rồi! Nào, vui lên, cười một cái xem, bọn trẻ rất thích nhìn thấy cậu cười."

"Thật không..." Bách Tây giơ tay sờ lên mặt mình, cúi đầu nhìn chiếc thùng chứa đầy đồ chơi đủ màu sắc hình dạng, đột nhiên cảm thấy mũi mình hơi cay, "Cả nhà đoàn tụ à... người nhà... Daisy, cậu biết không, gần đây đột nhiên tôi mới nhớ ra nguyên nhân mình thích thiết kế đồ trang sức..."

Daisy đi trước không nghe rõ lời cô, quay đầu lại hỏi, "Tiểu Tây, cậu vừa nói gì thế? Đúng rồi, không phải cậu còn một đứa em sinh đôi à? Cậu ta có xinh đẹp như cậu không?"

Bách Tây siết chặt cái thùng trong tay, miễn cưỡng mỉm cười đáp, "Em trai tôi, nó đang đi du lịch, chắc là... còn lâu nữa mới trở về."

"Ồ, tiếc quá nhỉ." Daisy tiếp tục bước đi, "Tôi vẫn luôn cảm thấy sinh đôi là một hiện tượng rất kỳ diệu, a a a, vì sao tôi lại không có anh chị em gì cơ chứ. Không được, về nhà phải giục mẹ sinh thêm một đứa!"

Chờ Daisy đã đi xa, Bách Tây dừng bước lấy di động ra, bấm vào một dãy số, do dự một hồi mới gửi tin nhắn đi.

Bách Tây to Bách Bắc: [ Tiểu Bắc, ba mẹ sắp sang đây, cuộc đời dài như vậy, không cần chấp nhất vì một chuyện làm sai. Chị đã nhận được bài học rồi, em còn muốn phản nghịch bao lâu nữa? ]

Ngày 5 tháng mười, phòng làm việc Nam Gia Hữu Ngọc chính thức khai trương, ở cách vách, một cửa hàng ngọc khí trông không mấy nổi bật cũng đang khẩn trương chuẩn bị công tác mở cửa trở lại.

Bách Nam bất đắc dĩ chỉ vào thẻ bài treo trên chỗ bắt mắt nhất cửa hàng ngọc khí, nắm mặt Ban Ngọc, "Tiểu Ngọc, cái thẻ trông lạc quẻ kia... là chuyện gì? Mau bỏ xuống cho em."

"Không bỏ!" Ban Ngọc lắc đầu, mặt mũi nghiêm túc, "Em vốn là bà chủ tiệm nhà anh, anh không tháo đâu!"

Bách Nam đen mặt thở dài, "Thôi, treo thì treo đi... Dòng ghi chú mỗi tháng mở cửa năm ngày lại là chuyện gì nữa? Chuẩn bị làm biếng hả?"

"Không, không có, bây giờ anh đã tiếp nhận Cổ Vận rồi, bận lắm, không có nhiều thời gian xử lý chuyện ở cửa hàng... Hơn nữa anh còn phải giúp em quản lý phòng làm việc..." Ban Ngọc càng nói càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát nhào lên ôm cậu, cứng miệng, "Anh mặc kệ, ai nói gì cũng chỉ mở năm ngày. Nam Nam, anh là chủ gia đình, chuyện này do anh định đoạt!"

Bách Nam mỉm cười nhìn hắn, không nói lời nào.

Ban Ngọc lập tức xìu, hèn nhát ngẩng đầu nói nhỏ, "Nam Nam, cho phép anh đi, chạm ngọc tốn thời gian lắm, đơn hàng của anh đã đủ nhiều rồi, không thể ngày nào cũng mở cửa hàng. Hơn nữa làm vậy bán hàng mới có giá... Anh sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó mua nhiều nhiều quà cho em, Nam Nam, đừng tức giận được không?"

"Anh đó..." Bách Nam lắc đầu, ghé lại gần hôn hắn, sau đó gỡ tay ra nói, "Sắp phải cắt băng rồi, lên lầu gọi ba mẹ và anh hai xuống đi, em phải đi tiếp bọn Phương Lệ."

"Nam Nam, em còn giận không?" Ban Ngọc kéo áo cậu.

"Không tức giận, em yêu anh, thôi buông tay ra nào."

Ban Ngọc ngây ngốc buông tay, sửng sốt nửa ngày, giậm chân, "Nam Nam, em phạm quy! Em, em không thể làm như vậy!"

Bách Nam cong môi, không thèm quay đầu lại.

Sau rất nhiều tin tức phải trái lẫn lộn, sự kiện phòng làm việc Nam Gia Hữu Ngọc khai trương có thể nói là hấp dẫn vô số nhà truyền thông, lãnh đạo đài truyền hình vung tay làm hẳn một số chuyên đề đặc biệt, còn sắp xếp cả một tổ chuyên trách phát sóng trực tiếp rầm rộ trên mạng.

Trên đoạn đường sầm uất nhất của phố đồ cổ, hai tòa nhà ba tầng thần bí đứng sát nhau cuối cùng đã lộ diện sau mấy tháng trời đóng cửa trang hoàng.

Đúng tám giờ sáng, dưới ống kính của cánh truyền thông, Bách Nam và Ban Ngọc cùng mở cánh cửa chính khắc hoa của phòng làm việc và cửa hàng ngọc khí. Đèn flash chớp lóe không ngừng, pháo mừng nổ vang, hai người nhìn nhau chắp tay chúc vài câu cát tường, sau đó đứng sang một bên nghênh đón quan khách tứ phương.

Đám người Phương Lệ tụ tập ở lầu hai nhìn khách khứa xôn xao chúc mừng và lẵng hoa không ngừng được đưa tới, hưng phấn hô to, "A a a, tuyệt quá! Đường trang cách tân của hai người đẹp muốn chết, chụp chụp chụp, mau, có chụp được ảnh không?"

"Đây đây, ái da đừng đè vai tôi, rung ống kính bây giờ."

Trên tầng ba, Khúc Văn Hân cuối cùng đã thả lỏng lại, cực kỳ vui vẻ, "Cư dân mạng đáng yêu quá, ai cũng khen Tiểu Ngọc mặc màu đỏ đẹp, áo sơ mi cổ phong vạt đối xứng của Nam Nam cũng đẹp, tay nghề lão Tưởng đúng là không chê vào đâu được."

Ban Giác sửa lại hình tượng nghiêm nghị ngày thường, mặc một bộ âu phục khá hưu nhàn mỉm cười nói, "Đúng là không tệ, có thể làm thêm cho hai đứa mấy bộ tương tự. Đúng rồi, tác phẩm bán đấu giá hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị đâu đấy rồi." Cố Thạc lật lật sổ tay, trả lời, "Lưu thị còn đặc biệt tặng rượu, nói là để cậu Nam trợ hứng."

Ban Giác gật đầu, "Đưa rượu sang chi nhánh Cổ Vận, tối nay mở tiệc thì lấy ra."

"Vâng, tôi rõ rồi."

Ban Lãng kết thúc cuộc nói chuyện với đám người Cát Hỉ, mặt mày hồng hào đến gần cao giọng, "Tiểu Giác, đừng nấp trên lầu nữa, xuống dưới tiếp đón khách khứa với ba đi. Đúng rồi, bạn ba nhắm trúng chiếc bình hoa Nam Nam mới làm, đưa cho lão ấy được không?"

"Không tặng miễn phí." Ban Giác lạnh lùng từ chối, xoay người xuống lầu, "Muốn thì trả tiền đây."

"... Quỷ hẹp hòi."

Khúc Văn Hân trừng ông ta một cái, "Anh mới hẹp hòi, chút nữa nhớ tặng lì xì cho Nam Nam, biết chưa?"

"Biết rồi biết rồi." Ban Lãng xua xua tay, thở dài —— Cả mẹ cả con ai cũng bênh con dâu, mình sống thảm quá.

Khách khứa vừa bước vào đại sảnh phòng làm việc đã bị chấn động, ngay vị trí bắt mắt nhất là một mỹ nhân mặc cung trang đứng cạnh bức tường cổ mải mê nhìn cánh én đậu trên nhánh cây ven đường, trong mắt lấp lánh lệ quang.

"Đây không phải là tác phẩm tốt nghiệp của cậu Bách Nam à? Vì sao cứ có cảm giác hơi khang khác..."

"Là thay đổi quần áo! Mau xem kìa, kiểu tóc cũng đổi!"

"Toàn bộ khí chất đều thay đổi... làm cách nào thế nhỉ?"

"Bức tường này làm bằng gì, giống thật quá... Cả kiến trúc ở mặt sau nữa, đẹp tuyệt!"

Thảo luận ríu rít xôn xao xong, mọi người mới nhìn lên bảng giới thiệu tác phẩm.

—— Mong cố nhân về.

Lời giới thiệu... quá ngắn ngủi, có điều rất hợp với những thứ bày trên đài trưng bày... Ý cảnh rất đầy đủ!

"Woa, bộ trà cụ này đẹp quá, là tác phẩm mới?"

"Những bộ gia cụ bé xíu hoa lệ này là để cho búp bê dùng?"

"Mấy thứ này là gì thế? Nhiều màu quá, đồ chơi trẻ em?"

......

Bách Nam và Ban Ngọc đứng trên khúc ngoặt cầu thang, nghe tiếng khách khứa và truyền thông nghị luận khen ngợi, trái tim mới dần dần hạ xuống.

"Nam Nam, anh đã nói em rất tuyệt mà, mọi người đều thích đồ em làm."

"Ừ, Tiểu Ngọc, cảm ơn anh."

"Anh yêu em."

Bách Nam ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.

Ban Ngọc đỏ bừng mặt, xấu hổ quay đầu nói khô khốc, "Được rồi, chút nữa phải đi cắt băng, gì nhỉ, anh, à không, em, em đã gọi điện cho anh cả em chưa? Vì sao bây giờ còn chưa tới?"

"Tiểu Ngọc."

"Cái gì?"

Bách Nam cười tủm tỉm lại gần hôn lên khóe môi hắn, "Em cũng yêu anh."

Bách Đông tắt livestream trên mạng, móc di động ra gửi tin nhắn cho Bách Nam, sau đó đứng dậy nhấc hành lý lên, nhìn Bách Hướng Quân mặt mũi sầm sì ngồi bên cạnh, "Sắp đến giờ cất cánh rồi, chúng ta đi thôi."

"Vì sao?" Bách Hướng Quân không động đậy.

Chu Tú Cầm giật nhẹ tay áo ông ta, cẩn thận nhìn Bách Đông, thành thật đứng dậy.

"Không vì sao cả." Bách Đông cầm hành lý cho Chu Tú Cầm, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lại cực kỳ mỏi mệt, "Chẳng qua do Tiểu Tây hy vọng cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ mà thôi, Tiểu Bắc cũng phản nghịch bỏ đi lâu lắm rồi, chờ ba mẹ gọi nó về... Ba, nếu ba còn cần cái gia đình này thì theo con đi."

Bách Hướng Quân nắm chặt tay thành quyền, ngẩng đầu.

"Hướng Quân..." Chu Tú Cầm nhìn ông ta cầu xin, nhỏ giọng, "Em cũng nhớ Tiểu Tây Tiểu Bắc, chúng ta đi thôi, được không?"

Trước mặt bọn họ không xa, một cô gái trẻ vứt hành lý dưới chân, nhanh chóng nhào vào lòng người nhà đang chờ đón mình, hết khóc lại cười, hạnh phúc thỏa mãn như muốn tràn ra khắp xung quanh khiến những người chứng kiến bất giác cũng mềm lòng theo.

Bách Hướng Quân dời ánh mắt, buông nắm tay đứng dậy, nhấc hành lý lên, "Được... Chúng ta đi tìm Tiểu Tây Tiểu Bắc... Tiểu Đông, ba sẽ không bao giờ tha thứ cho Bách Nam, là nó đã hủy hoại gia đình mình."

"Cứ hận đi." Bách Đông nhàn nhạt nhìn ông ta, đi nhanh về phía trước, "Chỉ cần ba không làm phiền nó nữa, chỉ cần hai người có thể thanh thản ở bên Tiểu Tây Tiểu Bắc, ba có hận ai cũng không quan trọng, cho dù hận con, con cũng chịu."

Bách Hướng Quân ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy chấn động.

Chu Tú Cầm đỏ hốc mắt, giơ tay đánh Bách Hướng Quân một cái, nức nở nói, "Tiểu Đông... xin lỗi con."

"Không sao." Bách Đông cúi đầu hít sâu, không để ý đến chiếc điện thoại rung không ngừng trong túi, đi nhanh về phía trước, "Bởi vì chúng ta là người một nhà, cho nên không sao cả, đi thôi."

Bách Nam buông di động, ngẩn người thật lâu, sau đó xoay người ôm lấy Ban Ngọc, "Tiểu Ngọc, anh ấy không nhận điện thoại của em... Anh ấy đi thật rồi, đã nói nhất định sẽ tham gia lễ khai trương của em, vì sao lại đi mất rồi..."

"Nếu em vẫn nhớ, để anh đi cùng em ra nước ngoài thăm anh ta." Ban Ngọc ôm lại cậu, vỗ vỗ lên lưng trấn an, thấp giọng dỗ dành, "Nam Nam, đừng khó chịu, còn anh ở đây mà."

Bách Nam gật đầu, điều chỉnh lại cảm xúc lùi về sau, nhìn vào mắt hắn nghiêm túc nói, "Tiểu Ngọc... Em có một chuyện phải nói."

Ban Ngọc cũng bất giác nghiêm túc theo, trả lời, "Em nói đi... Có phải muốn mua lại cửa hàng của Bách thị không? Không sao, anh có tiền, anh giúp em mua hết, chúng ta mua lại hết cửa hàng, chờ anh cả trở về."

"Không phải." Bách Nam bị hắn chọc cười, nắm tay hắn, "Là như thế này, hôm qua Tịch Dung gọi điện thoại cho em, anh cũng biết mà, làm búp bê tốn khá nhiều thời gian. Để phòng ngừa gian lận... cuộc thi có lẽ phải mất ít nhất hai tháng, ừm, bây giờ đã là tháng mười, tháng mười một bắt đầu thi đấu, cho nên... Đại khái lần này chúng ta phải tạm xa nhau mấy tháng rồi."

Ban Ngọc choáng váng, tránh tay cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, "Nam, Nam Nam, hình như vừa rồi anh nghe nhầm... Em vừa nói phải xa nhau mấy tháng..."

"Không phải nghe nhầm đâu." Bách Nam giơ tay ôm mặt hắn, nghiêm túc nói, "Tiểu Ngọc, chúng ta phải xa nhau mấy tháng, em ra nước ngoài thi đấu."

Ban Ngọc trợn mắt, sau đó nhanh chóng ôm cậu nhét nhét vào lòng mình giống như sợ bị ai cướp mất, tức giận, "Không! Không cho! Anh không muốn chia tay em! Chúng ta mới kết hôn chưa đến nửa năm mà!"

Bạn bè thân thích khách khứa dưới lầu một và lầu hai đều bị tiếng rống này gây sốc, đồng loạt nhìn lên cầu thang.

Cậu Ban làm sao vậy? Chẳng lẽ là... tình cảm rạn nứt rồi?