Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 89




Đến bữa tối, Ban Ngọc nghe Bách Nam nói xong, nhíu mày nhổ rau thơm trong miệng ra, "Sao lại thế được? Có cần đổi số di động không?"

"Không nghiêm trọng như vậy." Bách Nam giúp Khúc Văn Hân rót nước trái cây, tiếp tục nói, "Em chỉ tò mò làm sao người đó có số của em... Tiểu Ngọc, không được kén ăn, phải ăn cả rau thơm nữa."

Mặt mày Ban Ngọc đau khổ nhìn cậu, thành thật bưng chén lên ăn hết rau thơm.

Khúc Văn Hân uống một ngụm nước trái cây, cười tít cả mắt —— Từ ngày có Nam Nam vào nhà, ngày tháng của bà càng trở nên nhàn nhã thư thái.

Ban Giác buông chén đũa, lau miệng đứng dậy nói, "Con có chút việc phải vào phòng sách, mọi người từ từ ăn, lát nữa con xuống xem TV với mọi người."

"Đi đi." Ban Lãng xua tay, vui vẻ ăn cá, "Làm nhanh rồi xuống nhé, chuyện hôm qua ba nói với con vẫn chưa giải quyết xong, phải tranh thủ, thời gian không chờ đâu."

Ban Giác gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, xoay người rời khỏi phòng ăn.

Ban Ngọc thấy Ban Giác đi rồi, vội và mấy miếng xong chén cơm, quay sang thúc giục Bách Nam, "Nam Nam, em ăn mau lên, ăn xong chúng ta lên lầu."

"Có chuyện gì vậy?" Bách Nam vô thức đẩy nhanh tốc độ, hỏi, "Tiểu Ngọc, ăn nhanh quá dễ đau dạ dày lắm, anh không được ăn như vừa rồi đâu, sau này đừng làm thế nữa nhé?"

"Ừ ừ, sau này không làm nữa." Ban Ngọc vội vã gật đầu, gật được một nửa mới nhớ ra vội cướp đũa của cậu đi, "Em cũng phải ăn từ từ, anh không giục em nữa, ăn từ từ thôi."

Khúc Văn Hân trợn trắng mắt ăn nốt miếng cơm cuối cùng, lau miệng, "Hoảng cái gì mà hoảng, lần nào Tiểu Giác lên phòng sách chẳng mất cả tiếng đồng hồ? Một tiếng không đủ cho con ăn hết chén cơm à?"

Ban Ngọc cứng người, ánh mắt né tránh, "Chuyện này với chuyện anh hai lên phòng sách có, có liên quan gì đâu, con chỉ muốn dẫn Nam Nam lên lầu nói cái này thôi."

"Đừng giả bộ nữa, làm như mẹ không biết... Được rồi, lần này trốn Tiểu Giác làm cái gì đấy? Lại cạy két sắt của nó đúng không?"

Tóc gáy Ban Ngọc dựng đứng lên, khóe mắt liếc thấy Bách Nam đã ăn xong, vội vươn tay túm người chạy mất, lảng tránh câu hỏi của Khúc Văn Hân, "Con, con với Nam Nam lên lầu nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ xuống!"

"Cái thằng này..." Khúc Văn Hân lắc đầu, cười nói, "Càng lớn trông càng đần."

"Còn không phải do mấy người chiều hư à." Ban Lãng vươn đũa gắp thịt bò, ăn đến thỏa mãn, "Trẻ con là phải để cho nó rèn luyện."

Khúc Văn Hân nhấc đĩa thịt bò lên trừng ông ta một cái, đứng dậy đi mất.

"......" Hình như trong cái nhà này không chỉ có mình Tiểu Ngọc là bị chiều hư.

Vào đến phòng, Ban Ngọc nhanh tay khóa trái cửa, chui vào phòng để quần áo lục lục lọi lọi.

"Tìm cái gì thế?" Bách Nam ăn quá nhanh nên hơi nghẹn, hỏi xong bèn đi đến bàn nhỏ cạnh giường rót một cốc trà uống.

Ban Ngọc ôm hai chiếc hộp xoay người bắt gặp cậu đang uống nước trên bàn nhỏ, kinh ngạc, "Nam Nam đừng uống! Trà kia để từ giữa trưa, đã lạnh rồi, đừng uống!"

"Nhưng em uống xong rồi." Bách Nam đặt cái ly không xuống, đi qua nhìn mấy chiếc hộp trong ngực hắn, nghi hoặc, "Đây là cái gì? Anh giục em lên phòng là vì cái này? Bảo bối gì mà thần bí thế."

Ban Ngọc nhét hộp vào lòng cậu, vẫn bực mình, "Anh không nên giục em đi lên... Tặng này, quà mừng khai trương."

Bách Nam buồn cười bóp bóp mặt hắn, dỗ dành, "Tặng quà mà đến gương mặt vui vẻ cũng không cho, sao Tiểu Ngọc của em càng ngày càng không đáng yêu như vậy, chỉ một ly trà lạnh thôi mà."

Ban Ngọc sờ sờ lên vùng bụng cậu, rầu rĩ hỏi, "Ăn no quá à? Lát nữa anh hâm sữa bò cho em uống, phải uống hết."

"Ừ, uống hết." Bách Nam gật đầu, mở hai chiếc hộp trong ngực ra xem, sau đó ngẩn người, "Tiểu Ngọc, anh lấy đâu ra nhiều hồ lô và bí ngô như thế này? Khắc từ bao giờ, em không biết gì cả."

"Anh lén làm, đương nhiên là để tạo bất ngờ rồi." Ban Ngọc thấy cậu đã cười, bực bội trong lòng tiêu tan một chút, giải thích, "Phòng làm việc của hai chúng ta ở liền kề nhau, bố cục và cách trang trí cũng giống. Mấy viên hồ lô này là để chia phân khu, em nhìn kỹ đi, mặt trên có khắc con số, hồ lô cho em, bí ngô của anh, được không?"

"Được, tất nhiên là được." Bách Nam sờ lên đám bí ngô hồ lô tinh xảo, rướn người hôn hắn, thuận miệng hỏi, "Nhưng vì sao lại phải lén giấu anh hai, chẳng lẽ anh thật sự đi cạy két sắt?"

Ban Ngọc cứng mặt.

"Anh... cạy thật?"

"Cũng không xem là cạy... Ai bảo ảnh đổi mật mã làm gì, còn không chịu cho anh nguyên liệu..."

Bách Nam giật giật khóe miệng cạn lời nhìn hắn mấy giây, sau đó đặt hộp lên bàn nhỏ, nhào lên ôm hắn sờ niết cả mặt và lỗ tai, "Tiểu Ngọc, anh không sợ anh hai lại tăng lượng công việc à? Chút nữa đi nhận lỗi với anh ấy đi, biết không?"

Ban Ngọc ôm lại cậu, chột dạ gật đầu, "Thôi được rồi... nghe lời em."

Một đêm qua đi, sau bữa sáng, Ban Giác xách Ban Ngọc nhận lỗi thất bại đi mất, Khúc Văn Hân vui vẻ thấy con trai gặp họa, Bách Nam dở khóc dở cười.

Mười giờ rưỡi sáng, phóng viên tuần san Số Một lại gọi điện thoại đến. Lần này Bách Nam không tiếp mà giao điện thoại cho Trần Trạch, còn mình thì vùi đầu trong phòng làm việc tập trung làm tác phẩm mới.

Một buổi sáng yên ổn qua đi, đến chiều, phóng viên kia lại gọi đến. Bách Nam nhận lại điện thoại từ giờ cơm trưa cảm thấy thật bất đắc dĩ —— rõ ràng đã để Trần Trạch từ chối... Cậu nhấc di động lên, quyết đoán tắt máy.

Ban Ngọc từ bữa tiệc trở về, nhận tư liệu của Cố Thạc đưa qua lật lật, mặt tối sầm.

"Không phải đã xử lý xong họ Lôi kia rồi sao? Thế nào vẫn nhảy nhót được?"

Cố Thạc cũng không quá hiểu, đành trả lời, "Có lẽ là vì tiền? Chắc hẳn Bách Hướng Quân đã ném phần tài chính cuối cùng của mình vào vụ này rồi, mục đích không phải là phá hủy danh tiếng của cậu Nam..."

"Là vì tiền của Nam Nam." Ban Ngọc gấp tài liệu lại, sắc mặt lạnh xuống, "Hắt nước bẩn không xong lại bắt đầu diễn bài tình cảm... Anh trai đâu rồi? Không, tôi không nói anh hai nhà mình... Tôi đang hỏi anh cả nhà Nam Nam, khoảng thời gian trước không phải anh ta có trở về một chuyến đó sao?"

"Trở về không đến hai ngày đã đi rồi, hình như là có vấn đề gì đó ở nước ngoài, anh ta cũng đủ vất vả... Cậu hai, lần này cậu định làm gì?"

"Cứ để bọn họ nhảy nhót đi." Ban Ngọc ném tài liệu vào thùng rác, nói, "Rình rập ngóc đầu hết lần này đến lần khác cũng phiền, lần này dứt khoát cắt đứt hết đường gây chuyện. Còn phóng viên tuần san Số Một kia nữa, anh đi tra một chút rồi giải quyết cho xong đi, dám quấy rầy Nam Nam, hừ!"

Cố Thạc ghi nhớ mệnh lệnh, quan sát ánh mắt mang theo chút lạnh lẽo của hắn, cảm thán trong lòng, đúng là người nhà họ Ban, đúng là anh em ruột, thần thái nói chuyện nghiêm túc này... giống nhau như khuôn đúc.

Buổi tối, cả nhà ăn cơm xong quây quần trong phòng khách vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm.

Ban Giác thành thạo cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ cho vào đĩa đựng trái cây, đặt trước mặt Khúc Văn Hân, "Dưa hấu này ngọt lắm, là do thím của Cố Thạc gửi dưới quê lên, nhân lúc tiết trời còn ấm áp, mọi người mau ăn."

"Gửi từ dưới quê? Có tâm quá nhỉ..." Khúc Văn Hân đổi kênh, tiện tay bốc một miếng, gật đầu, "Đúng là ngọt thật... Phải rồi, quần áo mùa thu của bọn Nam Nam đã làm xong, bớt thời gian đi lấy đi nhé, tiện đường đưa ít quà cho chú Tưởng và dì Tưởng."

"Dạ được ạ." Bách Nam gật đầu, ăn miếng dưa được Ban Ngọc đút tận miệng, lật quyển sách trong tay, "Mẹ, bộ trang sức này mẹ có thích không? Gần đây con đang luyện tập, có thể thử làm xem, có điều tay nghề con không giỏi như Tiểu Ngọc, có lẽ sẽ không đẹp bằng trong ảnh."

"Con bắt đầu học làm trang sức rồi? Tốt lắm tốt lắm, mẹ muốn đôi khuyên tai hình mắt thú kia, hình như cần dùng vi điêu nhỉ, có thể làm không?"

"Có thể ạ, để con thử."

"Vậy thì tốt. Đúng rồi, Tiểu Giác à, con cũng bớt thời gian mua thêm quần áo đi, ngày nào cũng âu phục với áo sơ mi trông già cỗi lắm, thuận tiện mua thêm cho ba con vài món. Mấy hôm nay trời muốn mưa, có lẽ nhiệt độ sắp hạ rồi, mọi người phải chú ý giữ ấm, đặc biệt là Tiểu Ngọc và Nam Nam, bị cảm không tốt... Cái gì thế này?" Bà dừng động tác đổi kênh, ngồi thẳng người nhíu mày tăng âm lượng, "Vợ chồng nhà họ Bách sao lại xuất hiện trên TV?"

Mọi người nghe vậy sửng sốt đồng loạt nhìn lên TV.

Kênh truyền hình đang phát một tiết mục hòa giải hàn gắn tình cảm gia đình, bởi vì MC chương trình khá nổi tiếng nên chương trình cũng nổi theo, chuyện quan trọng là tiết mục này phát sóng trực tiếp, cũng không phải của đài truyền hình thành phố B, mà là ở tỉnh ngoài.

Không rõ trước đó bọn họ đã nói những gì, không khí trong hiện trường lúc này thoạt nhìn khá nặng nề.

Gương mặt vị MC mang theo một tia thông cảm, nhẹ nhàng hỏi, "Người con nuôi kia có tiếp nhận lời xin lỗi của các vị không?"

Bách Hướng Quân đã không còn thái độ cứng rắn như ngày thường, tuy vẻ mặt vẫn nghiêm túc nhưng ngữ khí ôn hòa hơn, lắc đầu thở dài, "Không, nó không muốn gặp chúng tôi... Tôi rất hối hận vì hồi đó không đồng ý cho nó kết hôn với đàn ông, nhưng nó thì... hầy..."

Chu Tú Cầm phối hợp lau nước mắt, hốc mắt đỏ hồng trông rất đáng thương, "Cha mẹ và con cái làm gì có cơn giận dỗi nào qua đêm, tôi cho rằng nó tuyên bố đoạn tuyệt gì đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận, hơn nữa sau khi phát thông báo xong ba nó đã lập tức hối hận rồi, chỉ là không có mặt mũi thu hồi lại... Chúng tôi làm sao biết nó vẫn giận lâu như vậy, đến hôn lễ cũng không mời cha mẹ, về sau càng ngày... Số tôi sao khổ quá..."

MC nghe vậy cũng thở dài theo, quay mặt về ống kính nói, "Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ... Bây giờ chúng ta cùng thử liên lạc với cậu con nuôi kia, hy vọng sau khi hòa giải, người một nhà có thể cởi bỏ khúc mắc, đoàn tụ một lần nữa."

Ban Lãng lắc đầu, "Hai vợ chồng nhà này... đúng là không ngại mất mặt."

Ban Giác nhíu mày nhìn về phía Ban Ngọc.

Ban Ngọc sắp tức chết rồi, hắn vội ôm Bách Nam trấn an, "Nam Nam, em đừng giận, anh lập tức đi giải quyết, hai người kia thật là... không biết xấu hổ!"

"Em không sao đâu." Bách Nam lắc đầu, rút chiếc điện thoại đang vang lên không ngừng bình tĩnh tắt máy, tâm trạng rất phức tạp, "Em không muốn có bất kỳ liên quan gì đến bọn họ nữa, bọn họ nói sao thì cứ là vậy đi, không sao cả."

Trong TV, điện thoại của người dẫn chương trình đương nhiên không có ai nhận, gọi thêm một cuộc nữa, tắt máy.

Trường quay thi nhau thổn thức.

||||| Truyện đề cử: Đạo Quân |||||

MC thở dài nhìn Bách Hướng Quân và Chu Tú Cầm, "Xem ra con nuôi của hai vị đang xem chương trình này, hơn nữa còn từ chối nói chuyện... Có điều nếu cậu ta đang xem, những lời hai vị nói hẳn là đã được lắng nghe rồi, nếu có gì muốn nói xin hãy nói vào ống kính đi."

Chu Tú Cầm tiếp tục che mặt khóc nấc lên.

Bách Hướng Quân nhìn ống kính cau mày, "Tiểu Nam... Ba mẹ xin lỗi con, sau khi nhận nuôi ba mẹ chưa từng làm hết trách nhiệm... Con sống vui là tốt rồi, nếu chúng ta còn gặp lại, con có đồng gọi chúng ta một tiếng ba mẹ nữa không?"

Khúc Văn Hân tắt TV ném điều khiển, bị ghê tởm đến nổi da gà, "Đây mà là xin lỗi sao? Đây là cưỡng ép! Lên TV nói mấy lời sến súa linh tinh buộc Nam Nam vào thế phải tha thứ, rồi sao nữa, nếu Nam Nam mà không chịu tha thứ, mấy người lại chỉ vào mũi nó mắng đồ lòng lang dạ sói không màng cha mẹ đúng không? Trần đời chưa thấy cha mẹ nào thiếu đạo đức hại con cái như vậy, làm cha mẹ thế mà cũng đòi làm??"

"Đâu phải bọn họ muốn nhận lại Bách Nam, chỉ vì tiền thôi." Ban Giác rút khăn giấy lau tay, nói, "Lần trước Bách Đông trở về đã lấy lại quyền quản lý cửa hàng, bây giờ bọn họ không còn nguồn thu nữa, cửa hàng mới thì vẫn cần vốn, lại thêm nhà em gái em rể phá đám... Một tác phẩm của Bách Nam bán giá năm ngàn vạn đưa tin rầm rộ trên báo đài mấy ngày nay, mục đích dễ đoán quá mà."

"Để em đi tìm bọn họ!" Ban Ngọc đứng dậy muốn ra ngoài ngay lập tức.

Ban Lãng vỗ ghế sô pha, "Kích động cái gì, may quay lại đây!"

Bách Nam vội đứng dậy giữ chặt hắn, ấn ngồi xuống sô pha, "Tiểu Ngọc, anh bình tĩnh đi đã, em không tức giận cũng không khó chịu gì cả, anh ngồi yên đi nào. Em không để tâm bọn họ nói gì hết, mắng em lòng lang dạ sói cũng được, em không muốn dính dáng đến bọn họ nữa."

Ban Ngọc vươn tay ôm người, bỗng dưng tủi thân thay cho cậu, "Nhưng rõ ràng em không làm sai... Được, anh không náo loạn nữa, Nam Nam đừng khó chịu."

Bách Nam sờ lên tóc hắn, mỉm cười với ba người trong nhà vẫn đang nhìn mình, rũ mắt thở dài trong lòng —— Hai vợ chồng nhà họ Bách làm chuyện xấu đã sắp thành chuyện trường kỳ hàng tháng rồi... Tuy không quá ảnh hưởng gì nhưng lại khiến người ta không khỏi bực bội.