Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 87




Khách tham gia tiệc ăn mừng khánh công đều là người quen, mọi người cùng xem TV tâm sự, không khí vô cùng ấm áp thân mật.

Khúc Văn Hân dùng sức đẩy Ban Ngọc đi, trợn trắng mắt, "Anh con đang tìm kìa, mau đi ra, đi ra ngoài, đừng lảng vảng dưới bếp nữa, choán chỗ quá."

"Mẹ, mẹ không thương con à!" Ban Ngọc lên án, sau đó tiếp tục lì lợm dính cứng vào Bách Nam, nắm chặt dây lưng tạp dề của cậu sống chết không chịu buông, "Con ở đây giúp Nam Nam, không đi đâu hết! Phòng bếp nhà mình lớn như vậy, không chật."

"Nhưng con vướng chân vướng tay lắm." Khúc Văn Hân chống nạnh, lấy que đánh trứng chỉ vào hắn, "Còn nói giúp? Đứng báo đời chứ giúp được cái gì, ngoài lột tỏi ra con biết làm gì nữa?"

Ban Ngọc ngẩng đầu cứng cổ đáp, "Con biết cắt hành!"

"Phụt." Bách Nam bật cười vui vẻ, đặt khoai tây đã cắt sợi lên đĩa, lau khô tay, xoay người đẩy Ban Ngọc vừa đi vừa dỗ, "Thôi, đi ra ngoài giúp em xếp chén đũa đi nhé. Nhớ lấy bộ ly hoa anh đào em vừa làm, hôm nay nhiều khách, dùng bộ đó là vừa đẹp."

"Nhưng mà..." Ban Ngọc vẫn ì ạch không muốn đi.

Bách Nam ghé lại gần hôn hắn một cái, tiếp tục đẩy, "Tiểu Ngọc, những người khác đều ngồi chơi, chỉ có anh mới giúp được em thôi, anh là tốt nhất, giúp em đi được không?"

"...Thôi được." Ban Ngọc thỏa hiệp xoay người đè vai cậu lại, mím môi xụ mặt nói, "Vậy không cho em chạy lung tung, cũng không cho ai tới tìm! Cả mấy người có ý đồ xấu nữa, không cho em nói chuyện với bọn họ!"

Bình giấm vẫn chưa bay hết sao... Bách Nam bất đắc dĩ, gật đầu, "Không chạy lung tung, em bảo đảm."

Cuối cùng Ban Ngọc đành lưu luyến ra khỏi bếp.

Khúc Văn Hân đặt trứng gà đã đánh xong qua một bên, thở dài, "Thằng nhóc này bây giờ chỉ nghe mỗi lời con nói, hầy, có vợ liền quên mẹ."

Bách Nam tiến lên giúp bà xoa bóp vai, dịu giọng, "Còn không phải do mẹ quá chiều tụi con sao. Thôi, nguyên liệu đã chuẩn bị đâu đấy rồi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, chỗ này có con với thím Ngô là đủ."

"Chỉ mỗi con là ngoan." Khúc Văn Hân cười vỗ cậu một cái, cởi tạp dề mở tủ lạnh cầm một hộp kem ra, nói, "Mẹ mang kem ra cho bọn họ, lát nữa lại vào giúp."

Bách Nam mỉm cười gật đầu.

Ban Giác canh đúng lúc tóm được Ban Ngọc đã xếp xong chén đũa chuẩn bị lẻn vào bếp lần thứ hai, đen mặt kéo người ra sô pha đè xuống, nói với Ban Lãng và Cát Hỉ đã ngồi chờ từ lâu, "Thầy Cát, ba, con bắt nó đến đây rồi, mọi người từ từ nói chuyện."

Ban Lãng gật đầu, xua tay ý nói anh ta có thể đi rồi.

Ban Giác dùng ánh mắt lạnh buốt đe doạ Ban Ngọc đang có ý định bỏ chạy, hạ giọng, "Còn chạy nữa anh tịch thu hết tiền lời đấu giá hôm nay của mày!"

Ban Ngọc căm giận trừng mắt muốn phản kháng, nhưng có người lớn ngồi đây nhìn chằm chằm, đành phải không tình nguyện ngoan ngoãn ngồi yên.

Cát Hỉ buông chén trà, cười tủm tỉm, "Tiểu Ngọc, con không muốn ngồi nói chuyện với hai ông già này à?"

"Cũng, cũng không phải......" Ban Ngọc chột dạ.

Ban Giác liếc hắn một cái, xoay người đi đến chỗ Tô Tuyết Đào ngồi.

"Một chút chững chạc cũng không có, con cứ như vậy làm sao ba yên tâm giao Cổ Vận cho con được." Ban Lãng lắc đầu, nói với Cát Hỉ, "Lão Cát, ông xem hay là chúng ta từ từ chờ thêm? Tiểu Ngọc cứ như đứa trẻ con chỉ lớn mà chẳng có khôn, sợ là..."

"Không phải sợ." Cát Hỉ lắc đầu, bộ dạng muốn tuyên bố chắc nịch "Dưới gầm trời này đồ đệ của tôi là ưu tú nhất", nói, "Giám đốc quản lý mấy phân khu của Cổ Vận đều là người đáng tin, không sợ ra vấn đề. Hơn nữa Tiểu Ngọc cũng không hoàn toàn ấu trĩ như ông tưởng đâu, con cái đến tuổi rèn luyện vẫn nên buông tay cho nó rèn luyện, không thể do dự."

Ban Lãng nhíu mày, "Văn Hân cũng nói như thế, nhưng nó cũng có phòng làm việc riêng..."

"Đúng vậy, con có phòng làm việc rồi! Con muốn giúp Nam Nam quản lý phòng làm việc nữa!!" Ban Ngọc xen mồm, ngữ khí rất hoang mang, "Cổ Vận ba cứ giữ lại đi, con không cần."

"Phòng làm việc kia, à không, cửa hàng ngọc khí kia của con đã tự quản lý được ngày nào chưa? Không phải vẫn luôn do Trần Trạch giúp con quản lý sao?" Cát Hỉ chậm rãi bóc phốt, tiếp tục nói, "Phòng làm việc của Bách Nam chưa khai trương, giai đoạn chuẩn bị đều do Ban Giác lo liệu, con nói thử xem con quản cái gì?"

Ban Lãng cân nhắc lớn nhỏ trong lòng, nổi giận —— Thằng con út của mình hình như đúng là chưa quản lý cái gì nên hồn cả, chỉ có thằng lớn cả ngày vội này vội nọ... Không được, còn chơi nữa sẽ hỏng người mất.

"Đừng nói nữa, quyết định giao Cổ Vận cho con, đầu tháng mười phòng làm việc của Nam Nam khai trương, chờ khai trường xong thì đi Cổ Vận báo danh đi."

Ban Ngọc nhảy phắt ra khỏi sô pha, lắc đầu, "Con không cần! Con muốn giúp Nam Nam quản lý phòng làm việc!"

"Phòng làm việc của Bách Nam có Trần Trạch và Cố Thạc hỗ trợ rồi, mày đi Cổ Vận đi." Ban Giác bước lại gần vỗ mạnh lên gáy hắn, nhíu mày nói, "Không phải chính mày tuyên bố muốn nhanh chóng thành thục còn chăm lo cho Bách Nam sao? Kết quả vẫn không khác tí gì, rốt cuộc có lấy Cổ Vận không thì bảo?"

Ban Ngọc ngẩn người, nghiêng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Ban Lãng, lại nhìn trong mắt Cát Hỉ chứa đầy tin tưởng, cuối cùng lại thấy Bách Nam đang cùng thím Ngô bưng thức ăn ra bàn, mím môi gật đầu, "Thôi được, con nhận Cổ Vận."

Sắc mặt Ban Lãng dịu xuống, đứng dậy nói, "Được rồi, ba sẽ đi nói chuyện trước với các giám đốc quản lý, Tiểu Ngọc chuẩn bị làm công tác tiếp nhận đi, có gì không hiểu cứ hỏi anh hai con."

"Dạ, ba."

Ban Giác cong môi xoa xoa tóc hắn, vẻ mặt ôn hoà, "Không tồi, biết nghe lời hơn trước đây một ít."

Ban Ngọc liếc một cái, quay đầu né tránh tay anh ta, "Hừ."

Vương Hà Đông ăn nhiều kem đến lạnh bụng, xui xẻo hôm nay Bách Nam thấy nhiều người nên quyết định nấu lẩu...Ăn hay không ăn, đúng là vấn đề nan giải.

Cố Sa Văn cười đểu một tiếng, vớt thịt bò vừa chín tới ra thả vào chén mình, cố ý nói lớn tiếng, "Bách Nam, cậu dùng nguyên liệu gì nấu lẩu thế, thơm quá."

"Nước dùng lẩu do thím Ngô chuẩn bị, tôi chỉ nêm gia vị thôi." Bách Nam mỉm cười, đứng dậy rót rượu cho hội người lớn, không quên dặn dò, "Ăn ít thôi, nếu không lát nữa sẽ bị sình bụng."

"Hiểu rồi hiểu rồi." Cố Sa Văn rung đùi đắc ý, lắc lư miếng thịt trước mặt Vương Hà Đông, cười gian xảo, "Úi, thịt ngon như vậy mà không thể ăn nhiều, tiếc ghê..."

Vương Hà Đông tức giận trừng mắt, không thèm quan tâm nhấc đũa lên, vớt thịt ăn —— Tiêu chảy cũng mặc kệ, ăn xong rồi tính!

Lưu Dũng cạn lời nhìn Cố Sa Văn, yên lặng dịch người sang hướng khác... Ngồi ăn cơm với hai đứa khùng này đúng là mất cả ngon.

Bách Nam vẫn luôn bận rộn rót rượu gắp đồ cho người lớn, không tiện chú ý đến Ban Ngọc, kết quả cậu vừa ngồi xuống ghế chuẩn bị ăn phần mình, trước mặt Ban Ngọc đã bày ba chén rượu không.

"Tiểu Ngọc, rượu của em đâu?"

Ban Ngọc mơ màng nhìn cậu một cái, chỉ cái ly trước mặt cười ngây ngô.

"Một chén của anh... Vậy cái còn lại của ai?"

Ban Ngọc chỉ chỉ Vương Hà Đông ngồi đối diện đang sung sướng vùi đầu ăn, nấc một cái.

Bách Nam nhìn đôi mắt hoa đào mờ mịt ngập nước, thở dài buông đũa, miết lỗ tai hắn nhẹ giọng hỏi, "Uống say rồi? Có đau đầu không?"

Ban Ngọc lắc đầu, nhào qua ôm cậu cọ cọ, "Không mệt, không say, muốn uống nữa."

Xem ra là say thật rồi... Cậu thở dài vác người lên, nói với những người khác ngồi trên bàn, "Tiểu Ngọc uống say, để con dẫn anh ấy lên lầu, mọi người cứ từ từ ăn."

Khúc Văn Hân nhìn Ban Ngọc say xỉn ôm Bách Nam chặt cứng không buông, lắc đầu, "Thôi đi đi, ném nó lên giường xong nhớ xuống ăn tiếp, con bận rộn từ chiều đến giờ chưa ăn gì cả, đừng để bị đói."

"Con biết rồi." Bách Nam gật đầu, đỡ người lên phòng ngủ.

Ban Giác nhíu mày, "Tửu lượng của Tiểu Ngọc càng ngày càng kém thế? Sau này đi tiệc tùng..."

"Không phải tửu lượng nó kém, mà là do rượu này quá mạnh." Cát Hỉ lắc lắc cái ly, cảm thán, "Rượu này do lão Lưu tự tay ủ... Nhà mấy người dùng cách gì lấy được thế?"

Khúc Văn Hân mỉm cười, nói rất nhẹ nhàng, "Là người bên Lưu thị đưa tới, nói là quà cảm ơn bộ tửu cụ của Nam Nam."

"Quả nhiên là Lưu thị..."

"Nghe nói là mẻ rượu đầu tiên, hàng không bán, người khác có muốn cũng không mua được." Bà bổ sung thêm.

Bàn tay cầm ly của Tô Tuyết Đào run run, rất lâu sau mới cảm thán, "Đứa đồ đệ này... thu hay lắm."

Ban Giác cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, nâng lên thưởng thức, ánh mắt nhiễm ý cười —— Tuy thằng em ngốc không đáng tin cậy cho lắm, nhưng ánh mắt tìm đối tượng đúng là không tồi.

Ban Ngọc nôn được một trận thì ngủ mất, Bách Nam giúp hắn lau người thay áo ngủ, sau đó vội vã xuống lầu tiếp tục ăn uống cùng mọi người.

Đưa khách khứa ra về xong, cậu hơi mệt mỏi xoa xoa trán đẩy cửa phòng ra, sau đó bị một bóng đen phục sẵn đè xuống thảm.

"Tiểu Ngọc? Anh tỉnh rồi?" Cậu đẩy đẩy người phía trên ra, thấp giọng hỏi.

Hai mắt Ban Ngọc sáng bừng nhìn cậu, bộ dạng phấn chấn vươn tay cởi nút áo cậu ra, "Nam Nam, người em thơm quá... Chúng ta động phòng đi!"

Thơm? Trên người cậu hình như chỉ có mùi đồ ăn thôi... Khoan đã, động phòng??

Cậu vội bắt cánh tay Ban Ngọc lại, muốn xoay người ngồi lên, "Tiểu Ngọc, em mệt rồi, để em tắm rửa rồi đi ngủ, được không?"

Ban Ngọc không thèm để ý, tiếp tục.ởi quần áo, mắt loè ánh xanh, "Được, anh giúp em tắm, rồi chúng ta cùng nhau ngủ!"

"......" Thôi chết rồi, Tiểu Ngọc lại bắt đầu uống say phát điên rồi.

Giữa trưa ngày hôm sau, Tịch Dung gọi điện thoại tới. Bách Nam đang tắm, Ban Ngọc nhìn chằm chằm di động của Bách Nam nửa ngày, đấu tranh rất lâu, quyết định thò tay ấn tắt.

Một phút sau, Tịch Dung gọi lại. Ban Ngọc nhìn cửa phòng tắm, tiếp tục tắt.

Năm phút sau, di động vang lên, Ban Ngọc nhanh nhẹn tắt.

Mười phút sau, di động lại vang lên, Ban Ngọc duỗi tay chuẩn bị ấn...

Cửa phòng tắm mở, Bách Nam tóc tai ướt sũng bước ra hỏi, "Tiểu Ngọc, hình như em nghe thấy tiếng chuông điện thoại, là ai gọi thế?"

Ban Ngọc nhanh chóng thu tay, xoay người làm như không có chuyện gì, "Điện thoại? Điện thoại nào? Ừm, không thể tùy tiện xem lén điện thoại của bạn đời, phải tin tưởng lẫn nhau... Anh biết mà, ừm, cho, cho nên anh không lén tắt điện thoại của em đâu, thật sự, không có."

Bách Nam nhướn mày, khoanh tay ôm ngực nhìn hắn, "Tiểu Ngọc, anh lén tắt điện thoại của em? Là ai gọi?"

Ban Ngọc tránh ánh mắt cậu, chạy như bay vào phòng tắm, "Anh, anh... đi lấy máy sấy giúp em sấy tóc!"

Bách Nam buồn cười nhìn hắn bỏ chạy, đi đến bên giường cầm di động lên nhìn, kéo vào lịch sử cuộc gọi, khẽ bật cười.

Bình giấm của Tiểu Ngọc lại đổ rồi... Ừm, có điều giấm này thật sự rất đáng yêu.

Tịch Dung liếc Ban Ngọc đang nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi, giật giật khóe miệng, đầy phần tài liệu liên quan đến nội dung thi đấu đến trước mặt Bách Nam, nói, "Trận bán kết diễn ra vào tháng mười một, có điều phải chuẩn bị sớm nên giữa tháng mười phải xuất phát rồi, vé máy bay và chi phí ăn ở chúng tôi bao trọn gói, tiền thưởng nếu đoạt giải cậu được hưởng toàn bộ."

"Trận bán kết?" Bách Nam lật lật tài liệu, có chút nghi hoặc, "Vậy còn vòng loại..."

"Cậu đã thông qua vòng loại rồi." Tịch Dung xấu hổ ho nhẹ một tiếng, giải thích, "Hồi đó mãi mà không liên lạc được cậu, cho nên tôi đành nộp con búp bê ⅓ của cậu lên, vượt qua vòng loại rất dễ dàng."

Bách Nam đen mặt.

"Yên tâm, tôi báo danh bằng tên cậu." Tịch Dung vội vàng bổ sung, "Việc này là do tôi sơ sẩy, nên liên hệ cậu sớm hơn mới đúng, nhưng khoảng thời gian đó đúng là quá bận... Xin lỗi, không được sự đồng ý của cậu đã..."

"Không sao hết." Cậu lắc đầu, vỗ vỗ Ban Ngọc trấn an, hỏi, "Anh nói báo danh bằng tên tôi, vậy anh ghi tên là gì?"

"Chỉ một chữ, Nam."

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ xem kỹ tư liệu."

Tịch Dung thấy cậu sắp phải đi, ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói, "Bách Nam, cuộc thi lần này... đối với tôi rất quan trọng, cảm ơn cậu. Còn nữa... làm ơn."

Bách Nam quay đầu nhìn anh ta, gật đầu mỉm cười, "Tôi sẽ nỗ lực, Hà Đông kể anh vẫn luôn bỏ vốn tài trợ nâng đỡ giới BJD trong nước, cảm ơn. Với lại cũng cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội lần này, để tôi có thể chứng minh cho người ta thấy BJD không phải một thứ chỉ dành cho những kẻ mê muội phù phiếm."

Tịch Dung sửng sốt.

Ban Ngọc hừ lạnh một tiếng, dắt tay Bách Nam, "Những thứ đó vốn không phải đồ vật phù phiếm mê muội gì cả, Nam Nam lợi hại như vậy... Còn nữa, Nam Nam là của tôi!" Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Dung, cường điệu lần nữa, "Nam Nam là của tôi."

Tịch Dung nhìn theo bóng hai người đi xa, lược bỏ đi các loại cảm xúc phức tạp trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại tiếc nuối, "Thật đáng tiếc... cậu ấy đã là của cậu."