Editor: Miri
-------------------------------------------
Hôm sau, Úc Xá không thượng triều, tự mình đi gặp An Quốc trưởng công chúa.
Chung Uyển vẫn muốn đi theo hắn. Bây giờ y tự cho mình là mưu sĩ của Úc Xá, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy đây nhất định là chuyện của mình. Y lại lo lắng Úc Xá nói chuyện không hợp, cãi nhau với An Quốc trưởng công chúa rồi bị một bạt tay, nghĩ nếu có vạn nhất thì mình còn có thể ở giữa hòa hoãn. Thế là Chung Uyển dậy thật sớm trước cả Úc Xá, xiêm y đều mặc chỉnh tề, chết sống muốn đi chung.
Úc Xá bảo y lưu lại thì y không thèm nghe, Úc Xá đi ra một bước thì y cũng ra theo một bước, chỉ còn thiếu dây trói y vào người Úc Xá là đủ. Úc Xá bị y quấn tới bất lực, lại không thể thật sự dùng xích trói y lên.
Chuyện không thể chậm trễ được, Úc Xá sai hạ nhân xuất môn cùng mình tránh đi trước, còn mình thì đóng cửa phòng lại, kéo Chung Uyển vào nội thất, thu ba văn tiền nợ của y.
Bây giờ Úc Xá xử lý Chung Uyển rất thuần thục, không phí bao nhiêu công lực đã khiến cả người y đứng còn không vững nổi. Úc Xá buông Chung Uyển ra, nhìn ánh mắt Chung Uyển lộ chút xuân tình nhàn nhạt, nói: "Ngươi tự mình soi gương xem ngươi có bao nhiêu......"
Có bao nhiêu phóng đãng.
Úc Xá nói một nửa lưu một nửa, cũng khẳng định Chung Uyển đoán được. Quả nhiên Chung Uyển nghe xong lời này, hiếm khi có chút e lệ. Úc Xá dùng ngón cái lau đôi môi đỏ bừng của Chung Uyển một chút, "Ra ngoài với bộ dáng này, ngươi muốn ai cũng thấy ngươi như vậy sao?"
Úc Xá xoay người xuất môn.
Bọn gia tướng thấy Úc Xá ra rồi thì vội đi theo. Úc Xá vẫn còn nhớ bộ dáng Chung Uyển thấp giọng dặn dò mình thận trọng khi nãy, khóe miệng hơi hơi mỉm cười.
Gia tướng quay đầu lại nhìn cửa phòng đã bị đóng chặt, không đầu không đuôi hỏi: "Không phải Chung thiếu gia nói muốn đi theo sao?"
"Đêm qua y vẫn còn sốt, đi cái gì." Úc Xá vừa đi vừa sửa sang vạt áo vừa bị Chung Uyển lôi kéo, "Chỉ là mượn cớ làm nũng với ta mà thôi, không cần để ý đến y."
Gia tướng nuốt chút nước miếng, thầm nghĩ ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi mà.
Úc Xá lại rất có hứng nói chuyện, cứ như đang muốn quan sát và thấu hiểu tình cảnh bá tánh, "Ngày thường các ngươi ra ngoài, người trong phòng cũng không ngừng bám dính lấy, không cho các ngươi đi sao?"
Gia tướng nghẹn lời, suy nghĩ rồi nói: "Tiện nội*......không dám."
*Tiện nội: vợ.
"Còn y thì rất dám." Úc Xá lại hỏi một gia tướng khác, "Nhà ngươi thì sao?"
Một gia tướng khác lại dại ra, vội cứng rắn lắc đầu, lớn tiếng cãi lại nói: "Cũng không làm vậy!"
"Cũng là một người nhát gan." Úc Xá gật gật đầu, nói một câu sát tâm, "Tất nhiên cũng có thể là vì các nàng không quan tâm tới các ngươi."
Mấy gia tướng âm thầm nuốt máu tươi đang chực trào ra, giận mà không dám nói gì.
Úc Xá sửa sang lại vạt áo chỉnh tề, lên xe ngựa, lầm bầm lầu bầu phiền não, "Một hai cứ phải dính chặt, không chịu để yên, làm mình xuất môn trễ hơn. Nếu là đi thượng triều thì tháng này lại bị phạt trừ lương bổng."
Người đánh xe im lặng, mấy năm nay Úc tiểu vương gia thượng triều có lần nào không muộn sao, hiện tại sao đột nhiên làm ra bộ dáng nghiêm túc căng thẳng đi thượng triều thế kia, toàn làm ra vẻ.
Tại An Quốc trưởng công chúa phủ.
An Quốc trưởng công chúa sai người cẩn thận chuẩn bị trà bánh, đã sớm chờ ở noãn các.
Bởi vì chuyện xảy ra trước khi xuất môn, tâm tình Úc Xá cũng rất tốt. Ít nhất hai mẫu tử cũng duy trì được sự hòa thuận ngoài mặt.
An Quốc trưởng công chúa không đau không ngứa hỏi vài câu về cuộc sống hằng ngày lẫn ăn uống của Úc Xá của mấy ngày gần đây, xong rồi thì lui hết người xuống, thở dài, "Lần trước ta đã nói với ngươi thế nào? Nếu Tuyên Quỳnh thượng vị, tất nhiên ngươi cũng sẽ không còn chỗ dung thân. Hiện giờ hoàng huynh chỉ mới vừa nổi lên tâm tư muốn nhận hồi ngươi thôi mà bên kia đã đứng ngồi không yên."
Úc Xá cúi đầu uống trà, "Úc vương gia chuẩn bị xử lý ta thế nào?"
An Quốc trưởng công chúa im lặng một lát, không trả lời, hỏi ngược lại, "Tử Hựu, lúc trước ngươi từng giao ước với ta, sau này nếu ta tương trợ ngươi thượng vị, ngươi......có thể bảo toàn ta, bảo toàn Úc vương phủ sao?"
Úc Xá cười một cái, "Công chúa, sau này Tuyên Quỳnh đăng cơ, Úc vương sẽ bảo toàn ta sao?"
An Quốc trưởng công chúa lại sầu muộn.
Úc Xá nhìn An Quốc trưởng công chúa, mấy ngày gần đây không biết có phải là bị Chung Uyển ảnh hưởng hay không, tâm Úc Xá cũng mềm hơn hẳn, khiến hắn nhớ tới quãng thời gian hắn bám dính lấy nàng, một bước cũng không rời.
Hắn và An Quốc trưởng công chúa, cũng đã từng mẫu tử hiếu thuận với nhau.
Úc Xá ngập ngừng, nói: "Nếu bây giờ người muốn quay đầu đi tương trợ Tuyên Quỳnh, ta cũng sẽ không trách người. Tương lai dù kết quả thế nào ta cũng sẽ không động tới phủ công chúa, nhưng Úc vương......Bây giờ ta cũng là người đã có gia thất, không thể lưu loại hậu hoạn này cho mình."
An Quốc trưởng công chúa chán ghét nói, "Cái gì mà gia thất......"
An Quốc trưởng công chúa bưng chén trà lên, sau một lúc lâu lại buông trà xuống, bất đắc dĩ, "Thôi......ngươi coi như ta chưa hỏi đi."
An Quốc trưởng công chúa e ngại thân phận của mình, đã là thân cô mẫu của Tuyên Quỳnh, lại là dưỡng mẫu của Úc Xá. Hai người tranh ngôi, nàng vô pháp đặt mình ngoài cuộc, tất nhiên phải bị liên lụy.
An Quốc trưởng công chúa cả đời tâm cao khí ngạo, không muốn tương lai lại bị Úc Phi đạp ở dưới chân, hiện giờ cũng chỉ có thể hi sinh một số thứ.
"Ta và Úc vương tuy đã sớm ly tâm, nhưng những năm trước kia, ta quả thật đã làm chuyện có lỗi với hắn......" An Quốc trưởng công chúa lắc đầu, "Thôi, không nói nữa."
An Quốc trưởng công chúa nhỏ giọng nói: "Mấy ngày gần đây, hoàng huynh quả thật có hơi chút nóng ruột, trước tiên bảo ngươi vào nội các, lại liên tục minh kỳ ám chỉ ngươi với các lão tông thân. Vài ngày trước đó lại còn làm mai cho ngươi, hiện giờ chỉ còn duy nhất một bước cuối cùng. Sao Úc vương có thể trơ mắt nhìn ngươi được hoàng huynh nhận hồi? Hắn......"
Úc Xá ngắt lời An Quốc trưởng công chúa, nói, "Có phải hắn muốn đem chuyện sinh mẫu của ta ra quấy loạn một lần?"
An Quốc trưởng công chúa kinh ngạc, "Ngươi biết rồi?"
"Đoán thôi." Úc Xá bình tĩnh nói, "Bằng không còn có thể làm gì? Mấy năm nay tuy ta phát điên, nhưng ta chỉ tự hành hạ mình, chưa bao giờ hại người khác. Nếu hắn phải tìm chuyện có thể chứng minh ta không đáng nhận ngôi vị này, thì cũng chỉ có thể lấy thân thế của ta ra để gây chuyện, hơn nữa......"
Úc Xá tự giễu cười, "Chuyện này vẫn là tâm bệnh của hoàng đế, bây giờ hắn chỉ cần thả ra một chút tiếng gió, hoàng đế lo lắng chuyện xưa của mình bị thế nhân biết thì rất có thể sẽ chôn luôn ta cùng cọc chuyện xưa kia xuống mồ, như thế tất cả đều sạch sẽ."
"Hoàng huynh sẽ không nhẫn tâm đến vậy." An Quốc trưởng công chúa nhíu mày, "Lại nói......lúc đó chẳng phải đều đã quấy nhiễu sóng ngầm rồi hay sao?"
Úc Xá nhìn An Quốc trưởng công chúa, cười nhạt: "Chuyện này còn phải do dự sao? Tất cả mọi người đều rõ ràng, ta sẽ vĩnh viễn là một cái quan khiếu cân bằng thế cục, tới lúc cấp bách đe dọa tính mạng, chỉ cần vứt bỏ ta là có thể bớt đi không ít phiền toái."
"Không phải lúc nên nói mấy lời xui xẻo đó." An Quốc trưởng công chúa thấp giọng nói, "Tuy ta không tra hỏi kĩ càng được, nhưng nghe nói vài ngày trước, Úc vương đã phái người đi tới một nơi rất xa xôi, hình như là đi tìm người."
Úc Xá nói: "Là người trong cung......hầu hạ nữ nhân kia vào năm đó?"
An Quốc trưởng công chúa gật đầu.
Úc Xá híp mắt, "Ta chỉ có một chút chuyện còn nghĩ chưa thông, chẳng lẽ Úc vương không lo rằng hoàng đế sẽ liều mạng vứt hết mặt mũi, cắn răng thừa nhận chuyện sinh mẫu của ta xong rồi vẫn nhận hồi ta?"
"Này......" An Quốc trưởng công chúa nửa lưu nửa giấu đi nói, "Nếu nói chuyện sinh mẫu của ngươi ra, vậy thì......thật ra ngược lại không thể chứng minh được ngươi là nhi tử của hoàng huynh."
Úc Xá khó hiểu.
An Quốc trưởng công chúa quyết tâm, cố gắng làm cho giọng nói hòa hoãn một chút, "Trước khi tiên đế băng hà, cung điện có nhiều chỗ cần phải sửa chữa, tiên đế ngại ồn ào nên chuyển đến hành cung phía bắc để ở. Ngài đi hết mấy tháng, sinh mẫu của ngươi lại không đi theo, cũng chính lúc đó nàng mang thai ngươi. Nhưng khi đó ra ra vào vào cung điện không chỉ có mỗi hoàng huynh."
"Nếu sinh mẫu của ngươi có thể làm chuyện đó cùng hoàng huynh......" An Quốc trưởng công chúa thấp giọng nói, "Vậy thì cũng có thể làm với người khác..."
An Quốc trưởng công chúa mơ hồ nói, "Nếu Úc vương tìm những cung nhân trước kia, nói lung tung rằng sinh mẫu của ngươi mờ ám với người khác......Vậy thì Hoàng Thượng biết chứng minh thế nào?"
Úc Xá nhìn chằm chằm vào mặt đất, đột nhiên phá lên cười.
An Quốc trưởng công chúa sợ Úc Xá lại phát bệnh, vội nói: "Tất nhiên ta có thể đảm bảo, ngươi tuyệt đối là hài tử của hoàng huynh! Chỉ là năm đó, hoàng huynh và sinh mẫu của ngươi không dễ gì gặp nhau được. Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể sai mấy thợ thủ công tới tu sửa cung uyển của sinh mẫu ngươi, nếu không thì sao có thể lén lút vào được trong đó? Sự tình trước sau đều là do ta liệu lý nên ta biết rõ ràng mọi chuyện, chỉ là......chỉ là ngày đó quả thật có làm chút chuyện phá vỡ quy củ, bên Ngự Sử Đài cũng từng nói qua vài lần, nhóm tông thân còn bảo là muốn cho sinh mẫu của ngươi dời cung. Thái Hậu đã che giấu hết rồi, nhưng sợ là còn công văn ghi chép lại. Mấy ngày gần đây, Úc vương cũng đang tra lịch tiến xuất cung của các lão hoàng năm ấy, ta sợ hắn sẽ rêu rao mấy cái đó."
An Quốc trưởng công chúa vội vàng giải thích, "Tử Hựu......ngươi cũng rõ ràng đúng không? Ngươi đừng suy nghĩ vớ vẩn, ngươi xác thật là nhi tử của hoàng huynh."
Úc Xá nhìn thẳng vào mắt An Quốc trưởng công chúa, hỏi, "Nếu những việc này quan trọng như vậy, sao các người còn muốn lưu lại những người đó? Không giết sạch họ?"
Môi An Quốc trưởng công chúa giật giật, đột nhiên không phản ứng kịp, theo bản năng che miệng lại.
Nói sai lời rồi.
Úc Xá tất nhiên rõ ràng.
"Năm đó, ngươi và Úc vương lo là hoàng đế không thể thuận lợi đăng cơ, sợ sẽ còn biến động, nên mới âm thầm giấu đi vài người này, nghĩ rằng nếu người đăng cơ là Ninh vương thì còn có thể dựa vào mấy người này làm vật chứng để quy phục Ninh vương, đúng không?" Úc Xá thông thấu mọi chuyện, thay An Quốc trưởng công chúa nói ra, "Sau khi hoàng đế đăng cơ, nếu hắn nổi tâm tư vắt chanh bỏ vỏ, những người này lại biến thành bùa hộ mệnh của các ngươi, còn bây giờ.....thì lại thành quân cờ tốt để kiềm chế ta, không tồi đâu."
Úc Xá nhìn về phía An Quốc trưởng công chúa, áp xuống hận ý ngập tràn trong lòng, cố nở ra một nụ cười với nàng.
Người đã biết từ lâu rồi.
Úc Xá cười tự giễu.
Nguyên lai mẫu tử hòa thuận lúc thiếu thời, lại là hắn tự mình đa tình.
Vậy mà mới vừa rồi, Úc Xá còn nói với An Quốc trưởng công chúa rằng, tương lai dù nàng có quay đầu đi tương trợ Tuyên Quỳnh, nếu hắn có thể kế vị thì cũng sẽ bảo toàn nàng.
Bởi vì trước kia, Úc Xá đã thật sự xem An Quốc trưởng công chúa là sinh mẫu của mình.
Úc vương nạp thiếp thất, liên tục sinh hạ thứ tử, cũng rất ít khi tới phủ công chúa.Thiếu niên Úc Xá quy củ như vậy, còn bởi vì chuyện này mà chống đối Úc vương không ít lần.
Lúc những người này nhìn mình làm vậy, chắc là đang thầm cười nhạo mình chăng?
Trong mắt Úc Xá dần dần nổi lên tơ máu bò khắp nơi, hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Không sao hết......Đã quen rồi mà, không sao hết, vốn dĩ đã nên như vậy......"
An Quốc trưởng công chúa hối hận không thôi, nhất thời bất cẩn không phủi sạch tội lỗi trên người mình. Nàng vội vàng sửa lời, "Ta......ta đúng là đã biết từ lâu, nhưng ta luôn giấu đi những người này cũng không phải chỉ để phòng bị ngươi, ta cũng muốn đề phòng Úc vương mà. Huống hồ nếu ta không lưu họ để phòng hờ sau này, không an bài người vào bên trong thì làm sao bây giờ có thể nói cho ngươi tin quan trọng này?"
Úc Xá thì thào: "Đừng nói nữa......"
"Ta sẽ cố gắng tìm ra những người đó trước." Úc Xá đứng dậy, "Ta sẽ nghĩ ra cách......mượn miệng kẻ khác để tiết lộ việc này cho hoàng đế, thử dẫn dắt hoàng đế đấu với Úc vương......"
An Quốc trưởng công chúa sốt ruột nói: "Tử Hựu, có phải ngươi đang trách ta không? Ngươi......"
"Những điều đã đáp ứng người, ta đều sẽ làm." đầu Úc Xá đau tới muốn nứt ra, "Ta muốn......hồi phủ."