Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 37




Editor: Miri

------------------------------------------

Sau khi sai người đem điểm tâm trả về, bất quá chỉ sau thời gian một nén nhang, Úc Xá lại tâm phiền ý loạn mà ném quyển sách trong tay, nhíu mày nói: "Rốt cuộc có đem trả không? Tại sao vẫn chưa có tin hồi đáp? Không muốn đưa trả thì không cần đi!"

Phùng quản gia cho rằng Úc Xá là đang la mắng hạ nhân quá chậm chạp, vội vào phòng nói: "Trả về rồi, trả về rồi, không dám trì hoãn."

Không nghĩ Úc Xá nghe xong lời này thì sắc mặt lại càng kém.

Phùng quản gia lo lắng, dè dặt nói: "Thế tử......sao vậy?"

Sao vậy? Còn có thể làm sao nữa? Hối hận chứ sao.

Phùng quản gia đoán được, nhưng không dám nói ra, suy nghĩ một chút, hòa hoãn khuyên nhủ: "Thế tử cũng quá khắt khe rồi, Chung thiếu gia chỉ là muốn tặng một chút đồ, nhưng ngài cũng không cho."

Trong lòng Úc Xá đang nóng nảy, thấp giọng nói, "Ta sợ nếu quá phóng túng y, không qua mấy ngày, y lập tức sẽ......"

Phùng quản gia tiếp lời: "Sẽ thế nào?"

Úc Xá lạnh lùng nói: "Y lập tức sẽ ngênh ngang vào nhà."

Phùng quản gia chửi thầm: Nếu ngươi không muốn, thì ai dám qua mặt ngươi mà nghênh ngang vào nhà ngươi!?

Úc Xá lại cầm một quyển sách, ngồi xuống lật hai trang, như không thể chịu nổi tâm thần bị quấy nhiễu, lại hỏi: "Hộp điểm tâm kia, ngươi mở ra xem chưa?"

Phùng quản gia ngơ ngác gật đầu: "Mở rồi."

Giọng điệu Úc Xá lạnh lùng: "Hình dạng ra sao?"

Phùng quản gia ngạc nhiên, lắp bắp: "Hình dạng thì...... không giống thứ chúng ta hay ăn trong phủ, ta thấy sao nói vậy, hình dáng đa dạng tinh tế hơn trù đầu trong phủ chúng ta làm ra, có thể ngửi được mùi rất thơm."

Úc Xá nhíu mày lại, "Nếu ngươi ngửi thấy thơm, sao không nói ta biết?!"

"......" Phùng quản gia cố sức nói, "Thế tử giữ mình trong sạch như vậy, lão nô cho rằng ngài không muốn nghe về điểm tâm kia một chút nào."

Úc Xá chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều không thoải mái, xoay người không nói gì nữa.

Phùng quản gia thấy Úc Xá không còn gì dặn dò, lui xuống.

Mấy ngày sau, chúng tôi tớ trong biệt viện Úc vương phủ im re như ve sầu mùa đông, sợ không cẩn thận sẽ đụng tới nỗi đau của Úc tiểu vương gia.

Ba ngày sau, ban đêm, một tâm phúc của Úc Xá có chuyện quan trọng cần bẩm lại, gã còn bị Phùng quản gia nhắc nhở, nói cái gì cũng được, nhưng trăm triệu không thể nhắc đến hai chữ "Điểm tâm".

Tâm phúc không hiểu ra sao, nhận lời.

Úc Xá ngủ được một chút, sau khi bị đánh thức thì sắc mặt kém tới dọa người. Đầu tóc hắn rối tung, lạnh lùng nhìn tâm phúc: "Chuyện gì?"

Đây là người Úc Xá đã xếp vào ở bên cạnh Tuyên Quỳnh, không dễ gì mà tới đây được.

Tâm phúc hành lễ, đứng dậy nói: "Tháng trước, thuộc hạ đã từng nói với thế tử, Ngũ điện hạ sau bao lần trắc trở đã tìm được mấy người canh gác hoàng lăng năm đó."

Úc Xá không kiên nhẫn nói: "Thì sao? Rốt cuộc còn có thể có chuyện gì nữa?"

Tâm phúc gật đầu: "Thuộc hạ vô năng, mấy người kia bị Ngũ điện hạ giấu ở một nơi cực kì bí mật, nhiều lần thám thính vẫn không tìm được. Cả tháng nay thuộc hạ vẫn chưa tra được manh mối nào, nhưng hôm nay, không biết tại sao......"

Tâm phúc nghi hoặc nói: "Chuyện này đột nhiên bị vạch ra, ba người thủ lăng kia đều bị mang đi."

Úc Xá phẫn nộ: "Cái gì?!"

Tâm phúc cũng mơ hồ: "Lần này Ngũ điện hạ hành sự vô cùng cẩn thận, ngay cả Úc vương gia cũng không biết hắn giấu mấy người kia. Cả nhân thủ của Tứ điện hạ cũng điều tra, cho nên cùng lắm là Tứ điện hạ sẽ biết chút tin đồn thổi, sẽ không có người nào biết khác. N giờ Dần hôm nay, trời còn chưa sáng, đột nhiên có một người ngoài đi vào trong phủ, đóng cửa lại nói với Ngũ điện hạ vài câu, khi người đó trở ra thì Ngũ điện hạ mặt mũi trắng bệch. Chỉ một lúc sau, những người đó đã cùng thân tín của Ngũ điện hạ tới lục soát một cửa hiệu cầm đồ. Những người kia hóa ra là bị giấu ở dưới hầm kho của tiệm, sau đó......tất cả đều bị mang đi."

Úc Xá nhíu mày.

Tâm phúc nói: "Việc này thật sự rất kỳ quái, chúng ta và người của Tứ điện hạ đều ẩn trong tối thám thính, muốn đoạt lấy mấy người thủ lăng kia về, còn Ngũ điện hạ thì xem mấy người đó là vật bảo mệnh. Cả ba phía đều suy xét chu toàn, không nghĩ lại xảy ra loại biến cố này."

Úc Xá cười lạnh: "Là ai mang đi? Đừng nói là không biết."

"Sáng sớm lúc ấy, thuộc hạ đúng là cũng rất hoang mang." Tâm phúc hổ thẹn cúi đầu, "Trong phủ đều còn ngủ nên cũng không dám tùy tiện đứng dậy thám thính, chờ tới hừng đông thì người đã bị mang đi, thuộc hạ dò xét một ngày mới biết được......những người đó là đều từ trong cung ra, thân vệ của hoàng đế."

Úc Xá ngạc nhiên.

Úc Xá sớm đã ra lệnh là muốn bắt mấy người kia, còn muốn họ còn sống, tâm phúc sợ gánh trách nhiệm, nói: "Thế tử, chuyện này thật sự khó hiểu. Ba bên tranh đấu, đều phải cướp đoạt mấy người kia, không ai dám để lọt tiếng gió vì sợ nếu làm ầm ĩ chuyện này, hoặc là khiến người trên biết được, buộc Ngũ điện hạ trong lúc cấp bách đi diệt khẩu, vậy thì cái kia....là vết tích của ai? Thuộc hạ thường ở trong phủ Ngũ điện hạ, không hay liên lạc với thế tử, không biết có phải là thế tử còn có nhân thủ khác bên đó, gã mất kiên nhẫn nên làm hỏng chuyện?"

Úc Xá sắc mặt âm trầm: "Ta không phân phó ai khác ở đó nữa."

Tâm phúc thẫn thờ: "Vậy thuộc hạ cũng không hiểu, đây là đang âm thầm so chiêu, đột nhiên bị quét một cái sạch sẽ."

"Không phải ta, không phải Tuyên Cảnh......" Úc Xá lẩm bẩm, "Còn có ai?"

Tâm phúc nghĩ không ra, "Thuộc hạ vô dụng, hiện giờ Hoàng Thượng đã ra tay, giống như mưa rền gió dữ mà giải quyết dứt khoát, rốt cuộc mọi thứ thành một cái án treo, bất quá.....lời này không phải để biện hộ cho mình, nhưng thế tử, việc người nọ làm quả thật lại có lợi đối với chúng ta."

Úc Xá lạnh lùng nói: "Tất nhiên."

Úc Xá một hai phải đòi mấy người sống kia, bất quá cũng chỉ là muốn tra xét lại chuyện cũ cẩn thận một chút, nhưng nếu họ bị Tuyên Cảnh, Tuyên Quỳnh nắm trong tay, thì lại trở thành cây đao bén nhọn để đối phó Úc Xá.

Tâm phúc vẫn chưa từ bỏ ý định, dồn hết can đảm hỏi: "Thuộc hạ muôn lần đáng chết, hỏi lại thế tử một lần, thế tử thật là không còn nhân thủ trong phủ Ngũ điện hạ? Loại sự tình này......thật sự rất giống người của phủ ta làm ra."

Úc Xá cũng không nổi giận, lắc đầu: "Không có."

Tâm phúc buông tâm, lại lo lắng lên: "Không biết có phải do thuộc hạ buồn lo vô cớ hay không, chuyện xảy ra trong kinh lần này, thuộc hạ cảm thấy tựa hồ có thêm một bóng người đang âm thầm làm việc, lại không rõ là kẻ nào đang trợ lực."

Sắc mặt Úc Xá trầm như nước, sau một lúc lâu mới cười nhạo: "Ta cũng không biết, nhưng người này thật sự có chút xấu tính, đánh không lại thì xốc bàn cờ......Ra chiêu rất ngang tàng, không đoán được."

Tâm phúc lo lắng: "Ban đầu còn cho rằng Tam hoàng tử chết rồi, thế cục trong kinh sẽ sáng sủa hơn vài phần, không nghĩ lại sinh ra thêm một cổ mạch nước ngầm."

"Thú vị đấy...... Cẩn thận tra xét đi." Úc Xá căn bản cũng là đang quấy một hồ nước đục, rốt cuộc có bao nhiêu người đang mưu tính tranh đoạt đế vị, hắn cũng không quá để tâm, "Để ý một chút, ta muốn biết là ai đang nhúng tay vào."

Tâm phúc dập đầu, lén lút lui ra ngoài.

Tại Kiềm An vương phủ, ra-chiêu-rất-ngang-tàng Chung Uyển đang bệnh mà nằm ở đầu giường, nghe Tuyên Từ Tâm lải nhải.

Đã nhiều ngày liền, Chung Uyển cứ hết đi ra lại đi vào, sau khi Tuyên Thụy đi rồi, không có Kiềm An vương thì cũng y cũng không cần để ý nhiều tới Kiềm An vương phủ. Nhưng y trước giờ hành sự cẩn thận, mỗi khi ra cửa bái kiến người xưa không phải vào sáng sớm thì cũng là lúc trời tối khuya, khi nào trời lạnh thì lại ra cửa. Y lăn lộn mấy ngày, thế là lập tức bị bệnh. Đêm qua y đột nhiên phát sốt, uống hai thang dược mới tốt lên một chút.

Tuyên Du vẫn luôn bên giường Chung Uyển để chăm sóc cả ngày, nghe Tuyên Từ Tâm trách mắng Chung Uyển, còn cả gan biện giải giúp Chung Uyển hai câu, nhưng lại bị Tuyên Từ Tâm giáo huấn chung luôn với y.

Chung Uyển đắp một khối khăn ướt, nhấp nhấp cái môi khô, cười nói: "Tiểu thư giáo huấn lâu như vậy, không khát nước sao?"

Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Không khát."

"Nhưng ta khát." Chung Uyển cố hết sức cười, "Khụ...... Làm phiền tiểu thư, đưa trà cho ta......"

"Dược bồi bổ đâu, trà cái gì mà trà." Tuyên Từ Tâm sai người dâng cho Chung Uyển một chén canh nấm tuyết, "Khát thì ăn canh."

Chung Uyển cười cười, uống một chén canh xong thì thấy thoải mái hơn nhiều.

"Mấy ngày nay huynh ra cửa." Tuyên Du nhỏ giọng hỏi, "Là đi gặp Khoa Phụ sao?"

Chung Uyển tuy bị bệnh, nhưng mới vừa giải quyết sạch sẽ xong một chuyện nên tinh thần vô cùng tốt, nghe vậy mỉm cười, cũng nhỏ giọng nói, "Đúng vậy, bằng không trời lạnh như vậy, ta đi làm gì?"

Tuyên Du có chút khâm tiện*, hỏi, "Vậy huynh dỗ dành được nàng chưa?"

*Khâm tiện: vừa kính trọng vừa có chút hi vọng.

"Còn chưa." Chung Uyển thổn thức, lung tung nói, "Chỉ vài năm, sợ là khó được......"

Tuyên Từ Tâm hoảng hốt: "Huynh rốt cuộc là coi trọng loại người gì thế?!"

Chung Uyển bật cười: "Ta nói bậy, không tới nỗi khó như vậy."

Mặt Tuyên Từ Tâm đầy vẻ khó tin: "Muội còn mong huynh sớm ngày cưới được nàng về phủ, sau đó chúng ta có thể cùng hồi Kiềm An, huynh......huynh đây là vận số gì thế này, đụng phải cái loại người nào?"

"Ta đụng phải cái gì sao? Là bức tường phía Nam đó*." Chung Uyển cười cười, "Được rồi, tiểu thư giáo huấn ta cũng mệt rồi, phòng này có bệnh khí, các ngươi không cần ở lại, về viện của mình đi. Ta không phải đã tỉnh rồi sao? Nằm thêm mấy ngày nữa là tốt rồi, qua tam thất, không cần mỗi ngày đều phải quỳ linh cữu.Tuyên Du, đệ cũng nên đọc sách đi, ta quay về sẽ khảo hết bài ngươi học, đi đi."

*Bức tường phía Nam: trong kiến trúc Trung Quốc hay xây cửa ở phía Nam, ở cửa phía Nam bức phù điêu, gọi là "Bức tường phía Nam" dùng để chắn tầm nhìn người khác khi nghía vào nhà. Từ này là để chỉ người cứng đầu, không tiếp thu ý kiến người khác =)) Chung Uyển gọi Úc Xá là người cứng đầu.

Chung Uyển dụ dỗ đuổi được hai tỷ đệ nhiều chuyện đi rồi thì tự cởi áo trong đang ướt đẫm mồ hôi của mình, thay cái mới xong thì nằm trở lại trên giường, thở dài một hơi.

Muốn thu hồi người mà Sử lão thái phó để lại cho y, so với dự đoán của Chung Uyển có khó hơn một chút. Nhân tâm dễ biến, Sử lão thái phó đã mất nhiều năm, đại ân tình năm xưa cũng không chống lại nổi thời gian khắc nghiệt. Người sẽ thật tình thực lòng bôn ba vì Chung Uyển cũng không bao nhiêu. Không chỉ thế, còn có người hoặc là bị phú quý trước mắt làm cho vướng tay, hoặc là bị nhi nữ trường tình quấn lấy chân. Chung Uyển cũng không trách bọn họ, dù có lấy lý do trả ân đi đe dọa, thì ân kia cũng là ân với Sử lão thái phó. Y chỉ là môn đồ của lão, không có tư cách lớn như vậy để nói chuyện.

Cũng may, tuy người dùng được không nhiều lắm, nhưng thắng ở chân thành, vả lại cũng rất hữu dụng.

Lần này, chuyện mấy người thủ lăng kia đã được giải quyết dứt khoát. Hiện tại Tuyên Quỳnh chỉ còn là kẻ câm ngậm đắng nuốt cay, không dám lộ mặt.

Chung Uyển xoa xoa bả vai nhức mỏi, thấp giọng cười một cái.

Từng chút từng chút, từ từ mà tiến.

Chung Uyển biết thân thể mình không tốt, không dám cậy mạnh, chuyện tra xét thân thế Úc Xá tạm thời ngừng lại, chờ hết bệnh rồi lại nói.

Chung Uyển càng an tâm dưỡng bệnh trong nhiều ngày bao nhiêu, thì người bên Úc Xá lại càng thêm lo âu bấy nhiêu.

Một tiểu nha đầu hầu hạ Úc Xá sợ hãi nhìn hắn, run rẩy bưng một chén canh hạt sen cho hắn, "Quản gia nói, thế tử có chút nóng trong người, cần phải......"

Úc Xá cũng không ngẩng đầu lên, "Lấy đi."

Tiểu nha đầu là được Phùng quản gia sai tới nên không dám đi, run giọng nói: "Thế tử, hai ngày nay ở đuôi mắt ngài có đỏ lên, đúng thật là đang có hỏa nhiệt trong người, nhất định phải......"

Úc Xá lạnh lùng nói: "Cút."

Tiểu nha đầu run lên một trận, "Thế tử đang nóng trong người, không trừ đi sẽ phát sốt, nếu thế tử không uống canh hạt sen, Phùng quản gia sẽ phải thỉnh thái y, hay là......thế tử muốn ăn một chút mấy món giải nhiệt khác? Canh lê ngọt? Hay là canh ngó sen?"

Úc Xá đột nhiên thấp giọng nói: "Mười ngày."

Tiểu nha đầu hoảng sợ, chớp chớp mắt: "Cái gì?"

"Mười ngày." Úc Xá có vẻ như đang lẩm nhẩm một mình, "Y không tới, cũng không lại đưa điểm tâm tới."

Tiểu nha đầu thấy Úc Xá lại bắt đầu nói mê sảng, càng sợ hãi, khiếp đảm đáp lời: "Điểm tâm gì ạ?"

Úc Xá ngơ ngẩn nói: "Không biết, tới mùi ta cũng chưa ngửi thấy."

"Thế tử nóng trong người, vẫn nên ăn ít điểm tâm cho hạ hỏa." Tiểu nha đầu cười gượng, "Nhưng......Thế tử muốn ăn loại nào? Nô, nô tỳ sai người đi làm."

Úc Xá không biết đang nghĩ tới cái gì, con ngươi chợt co rụt lại, nói giọng khàn khàn: "Bánh hoa quế."

Tiểu nha đầu vội đáp ứng, xoay người chạy.

Úc Xá cứ như kẻ mù người điếc, vẫn thấp giọng nói, "Nói, nói hay lắm......Bánh hoa quế."

Úc Xá cơ hồ là đang nghiến răng nghiến lợi, "Rõ ràng là nói nghe hay lắm, y nói mỗi tuần tới một lần......Mười ngày, y vẫn chưa tới, chưa tới......"

Úc Xá nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp. Hắn không muốn nghĩ tới chuyện kia. Trước đó, hắn đã hạ quyết tâm là mấy tháng này sẽ không làm chuyện gì quá kích động.

"Vướng chân, y có nhiều chuyện như vậy...... cái tên Tuyên Thụy phế vật, y bị Tuyên Thụy làm vướng chân, y bị Tuyên Thụy làm vướng chân......"

Úc Xá trong vô thức lẩm nhẩm, vậy mà một lát sau đã thật sự bình tâm lại.

Úc Xá hít sâu một cái, cả người như mất hết sức lực mà ngồi liệt trên ghế.

Úc Xá muốn đi nằm nghỉ một chút, định đứng lên, lại thấy nha đầu khi nãy vui sướng bưng một đĩa bánh hoa quế đến chỗ mình.

Ánh mắt Úc Xá nhất thời thay đổi.

Hàm răng Úc Xá kẽo kẹt rung động, "Mười ngày đã qua rồi, y không tới, y từ đầu đến cuối, không hề để chuyện này ở trong lòng."

Úc Xá vụt ra khỏi gian phòng, tiểu nha đầu kinh hãi, tay chân luống cuống buông đĩa bánh hoa quế mà chạy đi tìm Phùng quản gia.

Nhưng nàng làm sao chạy nhanh bằng Úc Xá, chờ tới khi Phùng quản gia nhận được tin, Úc Xá đã sớm nhanh như gió ra khỏi phủ.

Kiềm An vương phủ, Chung Uyển che lại miệng mũi, đem từng cái, từng cái điểm tâm mà Tuyên Từ Tâm vừa bưng tới cho y bỏ vào hộp.

Chung Uyển sợ bệnh khí của mình dính vào, chỉ dùng khăn tay cầm, đem điểm tâm xếp vào gọn gàng đẹp đẽ, từ đầu tới đuôi chưa từng để ngón tay mình đụng vào mấy món điểm tâm.

Thẳng đến lúc xếp vào hết rồi, Chung Uyển mới tháo khăn ra, thoải mái hô hấp hai cái. Y đang muốn gọi người tới, thì lại nghe có tiếng đập cổng phủ từ bên ngoài, Chung Uyển nhíu mày, lúc này mà còn có chuyện gì được à?

Tôi tớ trong viện Chung Uyển đi mở cửa, qua không bao lâu thì cửa phòng Chung Uyển bị đẩy ra.

Hình như Úc Xá cưỡi ngựa đến, tóc hơi loạn, vạt áo cũng nhăn nhúm.

Chung Uyển ngẩn ra: "Ngươi, sao ngươi lại tới đây?"

Úc Xá gắt gao nhìn chằm chằm Chung Uyển, tận lực đè nặng lửa giận mênh mông trong ngực.

Chung Uyển nhìn ra thần sắc Úc Xá không đúng lắm, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đã phát hiện y âm thầm động tay chân rồi?

Nhưng trông không giống lắm.

Chung Uyển nhìn bộ dạng Úc Xá lúc này, không thể không nghĩ, tại sao bộ dạng này của Úc Xá.....cứ như đã bị oan khuất gì đó lớn lao lắm?

Xảy ra chuyện gì?

Chung Uyển lại nhẹ giọng hỏi một câu, chỉ thấy hô hấp của Úc Xá trở nên thô nặng, như là đang cố gắng đè nén cái gì đó.

Chung Uyển có lẽ đã ngây ngốc trong phòng này được vài ngày, cơ thể y không chịu được gió nên cửa sổ cũng chưa được mở ra, Chung Uyển lo là mình sẽ lây bệnh khí sang Úc Xá, nói, "Ngươi ra sảnh ngoài trước đi? Ta tới ngay......"

Lời còn chưa dứt, mắt Úc Xá lập tức đỏ lên.

Chung Uyển kinh hãi, người này......

Khóe miệng Úc Xá hơi hơi cong lên, hiện ra một tia ý cười châm chọc, nói, "Sao? Sợ ta? Hay là chê ta? Chung Uyển...... Ngươi có phải đã quên rồi không? Ra là vậy......Hóa ra chỉ có mình ta nhớ, chỉ có ta chờ ngươi......"

"Quên cái gì?" Chung Uyển bị hàn khí trên người Úc Xá làm cho ho lên, cố sức nói, "Ta bị bệnh mấy ngày nay, ngươi đứng đây, lát nữa sẽ bị ta khụ......lây......"

Úc Xá ngẩn ra, lệ khí trên người trong nháy mắt yếu đi rất nhiều.

"Ngươi......bị bệnh?"

Chung Uyển ho liên tục, ngừng được một chút thì liền lui về sau hai bước, "Ngươi trước hết nghe ta một câu, đi ra sảnh ngoài trước đi, được không? Ta khụ......Khụ khụ khụ......"

Chung Uyển ráng chống đỡ trên bàn, ho liên tục, nhưng vẫn không quên tránh đi hộp đồ ăn vẫn còn mở trên bàn, Úc Xá bình tĩnh nhìn y, môi giật giật.

"Thôi coi như ta cầu ngươi, tránh xa ta ra một chút......" Chung Uyển ho tới mức mồ hôi ướt đẫm, "Tuyên Du không nghe, cả ngày tới tìm ta, cho nên hôm qua cũng phát sốt theo rồi, ngươi nếu cũng......"

Chung Uyển chưa nói xong câu, bỗng nhiên cảm thấy thân mình nhẹ đi, sau một trận váng đầu hoa mắt thì đã thấy Úc Xá ngồi bên cạnh giường.

Chung Uyển nằm ở trên giường, hoảng hốt nghĩ, mới vừa, vừa rồi là......Úc Xá bế mình sao?!!

Úc Xá phủi phủi vạt áo, ngồi ở cạnh giường Chung Uyển.

Úc Xá nhắm mắt, sắc mặt so với khi nãy tốt hơn rất nhiều. Hắn ngước mắt, đột nhiên nói: "Chung Uyển, ngươi tuyệt không cảm thấy, cảnh tượng này rất quen sao?"

Chung Uyển nuốt một chút nước miếng, lắp bắp, "Năm ấy, quả nhiên là ngươi......"

"Là ta, chắc chăm sóc ngươi cũng được nửa tháng." trong mắt Úc Xá còn mang theo vài phần tức giận, "Không nhớ rõ? Được......vậy để ta giúp ngươi nhớ lại. Chung Uyển, ngươi chỉ cần ho một cái cũng ra mồ hôi, áo trong giờ chắc đã ướt hết rồi đúng không?"

Chung Uyển theo bản năng nói: "Ừ......"

Úc Xá ngước mắt: "Áo trong sạch sẽ để ở đâu?"