Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 29




Editor: Miri

----------------------------------

Úc Xá tưởng tượng không nổi năm đó Chung Uyển làm cách nào mà đi một đường mưa gió đến Kiềm An.

Không lộ phí, không bản đồ, mấy tháng đi đường kia rốt cuộc y ăn bao nhiêu khổ?

Thiếu niên Úc Xá ban đầu còn có thể an ủi bản thân, Chung Uyển ít ra còn cầm một chút đồ tùy thân của mình, mấy thứ kia vẫn có thể đổi chút bạc. Nhưng sau đó, một năm rồi một năm nữa, từng món từng món bị lấy đi kia đều bị người khác mang trở về.

Một cái cũng không động qua.

Cũng giống như giao tình giữa hắn và Chung Uyển, trước sau đều sạch sẽ, không ai nợ ai.

Úc Xá lại bắt đầu đau đầu, hắn cảm thấy cực kì khó chịu, trở mình một cái, thở dài một hơi.

Phùng quản gia vẫn luôn ở bên ngoài canh gác, lão nghe thấy tiếng Úc Xá xoay qua xoay lại trên giường trằn trọc, tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng, thấp giọng nói: "Thế tử, thế tử, mơ thấy ác mộng sao?"

"Không có." Úc Xá lạnh lùng nói, "Không ngủ được."

Phùng quản gia lo lắng Úc Xá lại không thoải mái trong lòng mà gây chuyện, hỏi, "Ngài muốn thắp chút An Tức Hương không?"

Úc Xá mất kiên nhẫn, "Ngươi nghĩ ta giống y?"

Phùng quản gia cười cười: "Đúng thế, Chung thiếu gia thật sự chịu không nổi dược này, mỗi lần thắp chút hương thì y đều ngủ mê man."

Úc Xá nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm, tựa hồ lại nghĩ tới chuyện trước kia.

Úc Xá do dự có nên thật sự dùng chút hương để huân mình không, để trong đầu không còn hình ảnh Chung Uyển làm loạn với mình nữa. Hắn bực bội nói, "Không cần nhìn chằm chằm ta, bây giờ ta không tinh thần làm chuyện khác."

Lời này là thật lòng. Mỗi lần Úc Xá gây chuyện xong, đều sẽ có một đoạn thời gian an ổn. Hắn mới vừa ở trong cung náo loạn với Tuyên Quỳnh, ít nhất trong vòng nửa tháng tới hắn sẽ không có hứng thú đi tìm chết nữa.

Phùng quản gia âm thầm lo lắng, lão có thể nhận ra là Úc Xá cũng không còn nghĩ vậy.

Đang yên đang lành, nào có ai muốn hành hạ chính mình vậy đâu?

Chỉ là trong lòng quá khổ, sau một thời gian cảm thấy chịu không nổi nữa, muốn gây chuyện để phát tiết.

Phùng quản gia tiến lên vài bước, chỉnh chăn lại cho Úc Xá. Lão thấy hắn còn mở to mắt, nhẹ giọng nói: "Người tiễn Chung thiếu gia đã trở lại, bọn họ thay thế tử thăm hỏi Kiềm An vương, nghe quản gia Kiềm An vương phủ nói là bệnh của Kiềm An vương ngày càng nặng."

Úc Xá nhắm mắt lại: "Hơn phân nửa là giả bộ."

Phùng quản gia cười gượng: "Cũng không nhất định là thế."

"Y sốt ruột hồi Kiềm An." Úc Xá nhíu mày nói, "Hôm qua vào cung, tám phần là y muốn thay mặt Tuyên Thụy xin hoàng đế cho họ cáo biệt."

Úc Xá cười nhạo: "Lại nói, mệnh của Tuyên Thụy thật tốt, một phế vật như vậy, cư nhiên vẫn sống yên ổn tới bây giờ."

Phùng quản gia nhanh nhạy, nghe ra được một chút mùi chua trong đó, lão cảm thấy có cơ hội, nhẹ giọng nói: "Thật ra năm đó, thế tử cũng không cần phải để Chung thiếu gia đi như vậy."

Úc Xá phiền nhất là nghe cái này, nghe xong liền chau mày, "Nói bao nhiêu lần rồi, ta lưu không được y."

Phùng quản gia bất chấp, "Nhưng chắc gì bây giờ lại không được! Không phải hiện tại đã có thể lưu lại sao?"

Úc Xá lại không nói câu nào.

Một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói, "Cho dù lưu được cũng giữ không nổi."

Trong lòng Phùng quản gia khó chịu một trận, lo lắng nói: "Thế tử, ngài nghĩ mình không còn sống được bao lâu?"

Úc Xá đạm nhiên nói: "Đúng thế."

Phùng quản gia hận không thể đập Úc Xá một trận.

Úc Xá trút hết lời trong lòng, ngược lại còn thấy thoải mái hơn. Hắn nâng cánh tay gối lên sau đầu, chậm rãi nói: "Ta sợ......trong lòng ta hận y, nếu lưu y bên cạnh thì không biết ngày nào đó phát bệnh, ta lại bóp chết y."

Phùng quản gia mờ mịt: "Ngài hận y cái gì? Hận y mấy năm nay bịa đặt về ngài?"

"Không." Úc Xá híp mắt, "Ta hận y rõ ràng có thể vô tình vô nghĩa, an ổn mà sống cả đời, nhưng cố tình đối với ai cũng trao tim bổ phổi, thật lòng thật dạ."

Phùng quản gia bật cười: "Này không phải điểm tốt của Chung thiếu gia sao?"

"Đúng thế, cho nên ta càng lưu không được." Úc Xá hít sâu một hơi, "Nếu không phải tính tình y như vậy, tối hôm qua ta đã......"

Phùng quản gia cảm giác mình sắp nghe được một đường sống, vội truy vấn: "Tối hôm qua ngài làm gì?!"

Trong mắt Úc Xá hiện lên một tia hận ý: "Tối hôm qua ta đã làm y rồi."

Phùng quản gia giận tới mức không thở nổi, vậy ngươi làm đi còn chờ gì nữa!!!

Phùng quản gia hận rèn sắt không thành thép, "Suốt hai canh giờ tối qua, thế tử rốt cuộc......rốt cuộc......"

"Không chạm vào hắn, không......" Úc Xá nhíu mày, chần chừ nói, "Có chạm vào."

Phùng quản gia sốt ruột muốn chết, lại sợ hỏi Úc Xá tới phiền, chỉ có thể mặt dạn mày dày, chậm rãi hỏi: "Chạm cái gì?"

Úc Xá trầm mặc hồi lâu, "Hôn y."

Phùng quản gia thầm giật mình, khó kiềm nén nổi, "Chỉ......hôn một cái?"

Úc Xá nhìn tránh sang nơi khác: "Là y tự tìm."

Phùng quản gia hoàn toàn hồ đồ, "Tự tìm?"

Chung Uyển ngủ say như chết, tự tìm kiểu gì?

Úc Xá phiền muộn nói: "Ta bất quá cũng chỉ là cởi ngoại bào giúp cho y! Vậy mà y lập tức làm ra dáng vẻ không biết tự trọng kia, còn......còn gọi tên ta."

Phùng quản gia: "......"

Phùng quản gia muốn cho Chung Uyển chết cũng chết trong sạch, thật cẩn thận mà thay Chung Uyển hỏi: "Dáng vẻ......không biết tự trọng là gì?"

Úc Xá nhíu mày nhìn Phùng quản gia, "Ngươi tò mò chuyện này để làm gì?"

Phùng quản gia hoảng sợ, cười gượng, "Lão nô chỉ là không nghĩ ra, người như Chung thiếu gia sao lại có thể làm ra vẻ không tự trọng."

Úc Xá muốn nói, lại ráng nhịn xuống, "Nói chung là......bộ dáng rất là mất thể diện."

Hắn nhớ lại lần trước đi tìm Chung Uyển hung hăng vấn tội, khiến y làm ra dáng vẻ động tình, cổ họng Úc Xá đột nhiên khô khốc, cảm thấy thập phần không khoẻ mà giật giật thân mình, "Ta lúc đầu chỉ muốn đến xem y, nhưng y một hai lại phải trêu chọc ta......là y đáng tội."

"Đáng tội, quá đáng tội, không tự trọng, không biết sĩ diện!" vẻ mặt Phùng quản gia đau khổ không thôi, thầm nghĩ y đáng tội, thế mà ngài chỉ hôn một cái!

Phùng quản gia do dự, sợ Úc Xá có cái gì khó chịu, luôn để ý thần sắc của Úc Xá, nhẹ giọng nói: "Lại nói, thế tử cũng không còn nhỏ, mấy năm nay trưởng công chúa luôn hỏi lão nô, có phải nên an bài cho thế tử vài nha đầu thông phòng. Lão nô nghĩ thế tử không quan tâm mấy chuyện này, nên thay ngài từ chối. Bây giờ nghĩ lại, có phải nên tìm vài nha đầu tuổi lớn một chút......"

Úc Xá lập tức nhìn qua Phùng quản gia, "Không cần ai tới dạy ta, ta biết chuyện đó như thế nào."

"Vâng vâng vâng." Phùng quản gia bị dọa chết khiếp, "Thế tử tất nhiên biết."

Úc Xá không thể hiểu nổi mà nhìn Phùng quản gia: "Các ngươi suốt ngày đều nghĩ cái gì? Tuy ta không bình thường mà lớn lên, nhưng không đến mức tới tuổi này rồi mà còn không hiểu mấy thứ này. Lúc ta hơn mười tuổi đã biết hết rồi."

Phùng quản gia vội hống: "Tất nhiên, tất nhiên."

"Đừng có chuẩn bị người nào kỳ quái trong phòng của ta." Úc Xá đề phòng nhìn lão, "Ta không cần nữ tử, cũng sẽ không lưu lại huyết mạch. Nếu để ta đột nhiên thấy kẻ nào không nên thấy ở trong phòng...... Ta lập tức bóp chết nàng."

Phùng quản gia trong lòng động đậy, "Vậy còn nam tử......"

Úc Xá không chút nghĩ ngợi nói: "Tất nhiên càng không cần."

Phùng quản gia muốn nói lại thôi: "Thế tử đối với Chung thiếu gia, rõ ràng là......"

Úc Xá nhíu mày: "Ta hôn y là bởi vì y không biết sĩ diện!"

Phùng quản gia suýt nữa lại bị Úc Xá làm cho tin luôn.

Phùng quản gia lẩm bẩm tự nói: "Phải, phải, là Chung thiếu gia trong lúc ngủ tuỳ tiện, đang yên đang lành sao lại gọi tên thế tử ở trong mộng? Không phải là quá tùy tiện sao? Tuổi thế tử còn trẻ, làm sao mà biết mấy chuyện này? Tất nhiên là bị y mê hoặc! Y dám nằm mơ gọi tên ngài, rõ ràng là y đùa giỡn thế tử!"

Úc Xá cảm thấy lời lão rất có lý, tâm tình tốt lên một chút.

Phùng quản gia sống không còn gì luyến tiếc, "Cho nên y bị thế tử chiếm một chút tiện nghi, cũng là đáng tội!"

Úc Xá bị chuyện này quấy nhiễu tâm thần không yên cả đêm, lúc này mới hoàn toàn thả lỏng, nhắm mắt lại: "Đúng thế."

Phùng quản gia hận không thể đánh Úc Xá một trận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu y đã chịu không nổi, sao thế tử không liền......liền......"

Úc Xá bực bội nói: "Y chịu không nổi, ta cũng phải chịu không nổi theo y? Vả lại sau đó...... Y cũng an phận hơn nhiều, dùi vào lòng ngực ta, ngủ rất thành thật."

Úc tiểu vương gia thưởng phạt phân minh, Phùng quản gia không còn lời nào để nói.

Nãy giờ cùng lão phân tích kín đáo một phen, Úc Xá cũng tự an ủi được mình, thoải mái hơn rất nhiều, tự kéo chăn lên đắp: "Ta mệt rồi, ngươi đi đi."

Phùng quản gia lui xuống.

Phùng quản gia cảm thấy cứ như vậy mà lui xuống thì không được.

Hắn lại viết cho Chung Uyển một phong thơ.

Tại Kiềm An vương phủ, Chung Uyển kêu mọi người lui ra, để một mình y và Tuyên Từ Tâm nói chuyện.

Chung Uyển cả đêm không về, Tuyên Từ Tâm lo lắng không thôi, không nhịn được mà hỏi y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ngày hôm qua......Thôi không nói tới nữa, chuyện rất rối rắm." Chung Uyển bật cười, "Ta có chính sự cần bàn với muội."

Có vẻ Tuyên Từ Tâm không ngủ được cả đêm, nàng nhìn Chung Uyển với ánh mắt oán trách, nhẫn nại nói: "Huynh nói đi."

"Hôm qua ta vốn muốn thay mặt ca ca muội xin cáo biệt, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị chuyện khác quấy rối. Hiện giờ Ngũ hoàng tử Tuyên Quỳnh bị uống một bụng nước hồ, cũng không biết như thế nào rồi. Hoàng Thượng tất nhiên không còn tinh lực mà quản chuyện nhỏ nhặt này của chúng ta." Chung Uyển nhức đầu, "Lại thêm một hoàng tử gặp chuyện, nếu chúng ta xin cáo biệt lúc này, sợ kết quả sẽ ngược lại, khiến hoàng đế nghi ngờ, ta có ý muốn......"

Chung Uyển ngưng một chút, thương lượng nói: "Ta muốn mượn danh nghĩa Tuyên Du mà viết tấu chương, nói bệnh Tuyên Thụy thật sự không ổn, nên muốn đưa một mình hắn......về trước."

Tuyên Từ Tâm nhíu mày: "Chỉ đưa đại ca muội trở về?"

"Lễ vạn thọ còn chưa tới, trong kinh lại liên tiếp xảy ra chuyện, chúng ta cùng nhau về sẽ khiến người khác để ý. Hoàng đế đa nghi, ta lo ngài sẽ cảm thấy Kiềm An vương phủ chúng ta đang muốn gây chuyện." Chung Uyển bất đắc dĩ nói, "Đến lúc đó rồi thì muốn đi cũng không được."

Tuyên Từ Tâm không quá hiểu ẩn tình trong chuyện này, nhưng vẫn do dự gật gật đầu.

"Hoàng đế sẽ không xuống tay với hài tử." Chung Uyển nhẹ giọng trấn an nói, "Muội là nữ hài nhi, càng an toàn hơn."

Tuyên Từ Tâm nghe xong lời này cũng không thấy vui chút nào, cúi đầu nói: "Muội biết."

Chung Uyển nói: "Có ta ở đây, tất nhiên sẽ dốc lòng bảo trụ các ngươi, cho nên cứ đưa đại ca muội trở về trước đã, được không?"

Tuyên Từ Tâm cười: "Huynh cần gì phải phát thề với muội, do huynh an bài thì chắc chắn sẽ chu toàn, sẽ tốt nhất cho chúng ta. Muội nhất định nghe huynh, chỉ có điều......"

Chung Uyển cùng Tuyên Từ Tâm đồng thanh: "Không cần nói cho Tuyên Du."

Hai người nở nụ cười.

Tuyên Từ Tâm thở dài: "Cũng là do muội vô dụng."

"Muội đối với ta không có nửa lòng nghi ngờ, vậy đã đủ rồi." Chung Uyển cười, "Ca ca muội cũng sắp đi rồi, hai ngày này đừng cãi với hắn làm gì, đem áo lông cừu muội làm đưa cho hắn đi."

Tuyên Từ Tâm gật gật đầu, đột nhiên nói: "Không thì huynh cùng đại ca hồi Kiềm An đi, huynh cũng nói là hoàng đế sẽ không hại chúng ta, chờ lễ vạn thọ xong rồi, muội sẽ đưa Tuyên Du trở về."

"Làm sao được." Chung Uyển không chút nghĩ ngợi, bật cười, "Vương gia trên trời có linh thiêng, lỡ ngài biết ta quăng hai tiểu hài tử các ngươi lại đây, nửa đêm hiển linh chém ta mất."

Trong lòng Tuyên Từ Tâm một trận khó chịu, nàng biết mình không có khả năng vực dậy gia môn, nên cũng không nhiều lời nữa, cố ý cười một chút: "Cũng được, huynh còn chưa cưới cô nương nhà người ta, lại nói......chuyện sao rồi? Đã nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa có động tĩnh."

Nhắc đến cái này lại khiến Chung Uyển đau đầu một trận, "Sợ là......không quá thuận lợi, khó mà thực hiện được."

Tuyên Từ Tâm bất mãn nói: "Nàng rốt cuộc không hài lòng cái gì?!"

"Không trách nàng được." Chung Uyển cười khổ, "Nàng......lúc trước có lẽ là ăn không ít khổ, nên tính tình hiện tại không tốt lắm, làm ta phải tốn nhiều công sức một chút."

Tuyên Từ Tâm suy nghĩ, thông cảm gật gật đầu: "Nàng lớn tuổi, dáng người lại cường tráng, cho nên càng mẫn cảm hơn người khác. Nếu huynh thích nàng như vậy, thì phải kiên nhẫn nói chuyện với nàng."

Chung Uyển cười, bên ngoài có người gõ cửa, Chung Uyển cho người vào.

Là thư từ Phùng quản gia.

Chung Uyển nhận thư, mở ra ngay trước mặt Tuyên Từ Tâm, sau khi xem xong thì sắc mặt thay đổi mấy đợt, suýt nữa thì chửi tục vài câu ngay trước mặt nàng.

Tuyên Từ Tâm cẩn thận nhìn sắc mặt Chung Uyển, thăm dò: "Là...... thư của cô nương kia?"

Chung Uyển gian nan gật gật đầu.

Tuyên Từ Tâm thầm nghĩ, cô nương này quả là lớn mật, "Nàng nói gì?"

Chung Uyển tâm như cây khô, "Nàng chê ta phóng đãng."

Tuyên Từ Tâm đại kinh thất sắc.

Chung Uyển xua xua tay, thỉnh Tuyên Từ Tâm về viện của mình trước. Tuyên Từ Tâm kinh ngạc cảm thán, dân chúng trong kinh thật là cởi mở, tấm tắc khen rồi tiêu sái mà đi.

Tiễn Tuyên Từ Tâm ra viện rồi, Chung Uyển mới cầm lá thư kia lần nữa. Y không tin giữa ban ngày lại gặp quỷ, cảm thấy mình vừa rồi chắc chắn là bị hoa mắt. Hai tay y run rẩy, lại nhìn kĩ thư một lần nữa......

"Thế tử nói, thiếu gia thật không biết sĩ diện."

"Thế tử nói, ban đêm thiếu gia ngủ không thoát áo ngoài, rõ ràng là đang câu dẫn nam nhân, khiến thế tử phải thoát áo cho ngài."

"Thế tử tinh lực cường tráng, chợt gặp người ngủ không thoát áo ngoài, làm sao có thể kiềm chế được?!"

Chung Uyển bị chọc tức tới ù tai hoa mắt, hắn uống một ngụm trà, tiếp tục xem xuống dưới ——

"Thế tử nhất thời không nhịn được, nên đã......hôn ngài một chút."

Lời editor:

Mình đã từng nói mình thích Tuyên Từ Tâm cực kì chưa? ( o w o)

Một phần cũng là vì tác giả khéo léo xây dựng hình tượng nổi bật, nhiều lần nhắc rằng Từ Tâm tài năng hơn người nhưng cũng chỉ vì là nữ nhi mà không thể gánh vác đại sự. Một chút châm biếm hiếm có cho xã hội phong kiến.

Một phần vì bản thân mình rất thích truyện Đam không dìm nữ, nhiều bộ toàn dìm nát hình tượng con gái làm mình hụt hẫng zl.

Hãy yêu thương Từ Tâm ( o ///// o)