Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 45: 45: Phồn Hoa Ba Mảnh Gương Vỡ




Dẫn linh nhiều năm, số người có thể "nhìn" thấy tương lai quả thật rất ít. Chính bản thân Tiết Tử Dung cũng chỉ biết mỗi Cửu sư huynh Thôi Bạch Hạc của mình.

Thế nhưng chính sư huynh y cũng chỉ có thể tự mình nhìn thấy thiên mệnh, ngay cả việc nói ra sư huynh còn không làm được, lần nào cũng trả giá bằng hai dòng lệ máu. Có lẽ, đôi mắt Cửu sư huynh bị che kín cũng là vì lẽ đó.

Mà đó là Cửu sư huynh y mang họ Thôi.

Số người không thuộc Thôi thị nhưng trời sinh có thể thấy thiên cơ quả thật không nhiều, hơn nữa ai cũng phải gánh lấy "thiên phạt" khi trộm nhìn thiên cơ nói chi tiết lộ ra ngoài. Mà số tu sĩ theo đạo bốc toán thì cũng có thể tính ra thiên mệnh, nhưng cũng chỉ là tính ra chứ không phải nhìn thấy. Thế nên bây giờ nghe một người nói nhìn vào gương có thể thấy tương lai của mình, phản ứng đầu tiên của Tiết Tử Dung là nghi ngờ.

Cơ mà nghi ngờ thì nghi ngờ, sự cám dỗ của việc nhìn thấy tương lai quả thật quá lớn, hơn nữa sau khi Tiết Tử Dung loại trừ hết thảy khả năng thì chẳng bao lâu sau, y đã tự mình hợp lý hóa chuyện này: Hẳn là một loại pháp trận giúp chuyển hóa quẻ bốc thành hình ảnh.

Nghĩ đến đây, y bỗng cảm thấy hơi tò mò, rốt cuộc pháp trận nào có thể cụ thể hóa suy nghĩ thành hình ảnh, thậm chí còn cảm thấy có thể mang về để nghiên cứu cũng không tệ.

Mọi lý do đều đã được lấp đầy bằng lý lẽ thích hợp.

Sau cùng, sự tò mò chẳng hại chết con mèo nào ở đây cả, chỉ có Tiết Tử Dung đường hoàng đứng trước gian hàng đưa tay ra, rụt tay về hồi lâu. Sau cùng y hỏi chủ hàng: "Tấm nào cũng vậy à?"

"Vâng, gương ở đây chỉ có hình thù khác nhau mà thôi. Tiểu lang quân cứ tùy ý chọn." Chủ hàng giương đôi mắt ti hí nhìn vị khách duy nhất ở đây, ra chiều mời mọc.

Cuối cùng Tiết Tử Dung cũng đưa tay cầm lấy mảnh gương hình chiếc lá lên.

Mặt gương thủy tinh vốn phẳng lặng thoáng chốc xuất hiện từng gợn sóng. Khuôn mặt Tiết Tử Dung ban nãy hãy còn hiện rõ nét phút chốc bỗng vặn vẹo rồi biến mất trong từng gợn sóng đó.

Tiết Tử Dung kinh ngạc, y vừa định ngẩng đầu hỏi chủ hàng thì mặt gương bỗng yên tĩnh lại. Kế đó, tấm gương phản chiếu hình ảnh rừng cây.

Không cần đưa mắt nhìn về phía sau mình thì Tiết Tử Dung cũng dư biết hình ảnh trong gương không phản chiếu cảnh tượng nào ở đây cả.

Trong gương, thiếu niên tay cầm kiếm gỗ, tay siết chặt ngọc bài đệ tử của núi Thúy Vi đang đứng giữa pháp trận xa lạ.

Kiếm tuệ vẫn là lá ngọc màu sơn thủy, tua rua rũ xuống theo gió phất phới.

Trên tấm ngọc bài ấy đầy rẫy vết nứt, hệt như chiếc mạng nhện tơ giăng chằng chịt.

Thiếu niên đó quả thật là Tiết Tử Dung.

Gió nổi bốn phương, vạt áo có thêu hoa văn chìm hình lá trúc theo gió bay phất phơ. "Tiết Tử Dung" trong gương cúi xuống nhìn mảnh ngọc bài đệ tử ấy.

Vết nứt chằng chịt cộng thêm bàn tay che khuất, Tiết Tử Dung chỉ thoáng thấy chữ "Phùng" nứt gãy.

Sắc mặt Tiết Tử Dung tái xanh nhưng vẻ mặt "Tiết Tử Dung" thì lại hết sức bình tĩnh. Sau khi "y" miết tấm ngọc bài đó thì một tia sét thình lình giáng xuống.

Là "tử lôi" - sét tím.

Tia sét cấm kỵ.

Ngay khi Tiết Tử Dung muốn biết cái gì sẽ xảy ra tiếp theo thì mặt kính bỗng xuất hiện những gợn sóng như ban nãy, kế đó, khung cảnh và tia sét tím trong gương như bị nuốt chửng. Sau đấy, những gợn sóng tan ra, tấm gương chỉ còn lại khuôn mặt tái nhợt của Tiết Tử Dung mà thôi.

Y hốt hoảng nhìn về phía chủ hàng.

Nàng hồ ly gian xảo nhướng mi, ý bảo y xem tiếp.

Tiết Tử Dung thả tấm kính mình vừa xem xong xuống, chộp lấy tấm khác lên xem.

Khung cảnh vặn vẹo biến mất, hình ảnh xuất hiện trong tấm gương lần này lại là cảnh tuyết rơi.



"Không phải cảnh ban nãy!" Tiết Tử Dung nghĩ.

Tuyết rơi không dày lắm, những bông tuyết dường như chỉ xuất hiện để trợ hứng mà thôi.

Bấy giờ "Tiết Tử Dung" đang đứng trên đài cao.

Đài này là đài thi đấu của đại hội Thúy Vi. Tiết Tử Dung quá quen với cấu trúc này, năm đó y theo Ly Tương làm bao việc chuẩn bị cho kỳ thi tài, làm sao không nhận ra kia chứ?

Điều này càng khiến Tiết Tử Dung sửng sốt.

Bởi vì trên đài này chỉ có mình "y".

"Y" nhấc thanh kiếm gỗ cong vẹo ấy lên, bắt đầu múa bộ kiếm pháp vỡ lòng - Túc Phong Khởi Thịnh. Trên khuôn mặt "y" không hề có sự vui vẻ, phấn khởi như năm y lên tám, chỉ có u buồn lẫn trong màn tuyết trắng xóa kia.

Tuyết vẫn không ngừng rơi.

Cảnh đến đây thì dừng.

Lần này quen cửa quen nẻo, không đợi chủ hàng nhướng mày gợi ý, Tiết Tử Dung đã nhanh chóng nhặt tấm gương khác lên soi.

"Tại sao trên đài chỉ có một mình "mình" múa Túc Phong Khởi Thịnh? Tại sao?" Y hốt hoảng nghĩ thầm, "Không phải đã nói…"

Con đường ồn ào là thế nhưng Tiết Tử Dung vẫn bị dọa sợ kinh người. Mồ hôi lạnh chạy dọc theo sống lưng y, chẳng chút nể nang thấm ướt cả áo.

Chữ "Phùng" đó…

Còn đài cao chỉ có một mình "y".

Rất nhanh, hình ảnh trong mảnh gương thứ ba nhanh chóng hiện ra.

Tiết Tử Dung nhanh chóng nhận ra hình ảnh này cũng không phải là cảnh tượng tiếp nối hai cảnh trước.

Lần này khung cảnh có lẽ là ban đêm, ánh sáng dạ minh châu soi vào như có như không, soi rõ màn che mập mờ và giường phủ gấm màu nhạt.

Tiết Tử Dung cau mày, y đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng trông thấy phía sau màn che ấy hiện ra hai cánh tay trần trụi, kế đó là hình ảnh hai bàn tay úp lòng bàn tay vào nhau. Mười ngón tay đan xen…

Không hiểu sao y bỗng cảm thấy chủ nhân của bàn tay đang đè bàn tay còn lại xuống nệm gấm chính là "y".

Giữa mười ngón tay ấy còn có sợi dây buộc tóc màu đỏ trải dài, nó nằm đó, rũ trên nệm gấm màu nhạt nom càng bắt mắt.

Trái tim Tiết Tử Dung bỗng đập liên hồi như muốn vọt khỏi lồng ngực y rồi bỏ trốn.

Khung cảnh ấy chẳng có lấy một bóng người, chỉ có mười ngón tay đan xen nhau và dây buộc tóc đỏ xen vào giữa.

Vậy mà thật quái dị.

Cũng thật mờ ám.

Càng quái dị hơn đó là vẻ mặt Tiết Tử Dung hết xanh rồi trắng, nhìn y còn hốt hoảng hơn sau khi xem hai mảnh gương trước đó.

"Này!"

"A a a!"



"Đệ sao vậy?" Ly Tương đã rời khỏi lầu cao đối diện từ bao giờ. Hắn đứng sau lưng Tiết Tử Dung cũng khá lâu nhưng tiểu sư đệ mình lại chẳng nhận ra, vẫn chăm chú nhìn vào mảnh gương đó. Ly Tương đợi lâu quá nên có hơi sốt ruột bèn đưa tay vỗ vai sư đệ mình. Ai ngờ vừa chạm vào, gọi một tiếng Tiết sư đệ đã hét lên, ném luôn chiếc gương xuống.

Trong chớp mắt thoáng qua ấy, hình ảnh mười đầu ngón tay đan xen nhau và sợi dây đỏ vô tình cũng lướt qua võng mạc của đại sư huynh.

Hắn bỗng dùng ánh mắt "không ngờ được" nhìn tiểu sư đệ mình mặt mày tái mét đang bần thần nhìn lại mình.

Ly Tương: "..."

Ly Tương: "Chậc, chậc, không ngờ đó."

Nói xong hắn còn nhìn lại gian hàng, sau đó hơi cau mày nói: "Đệ nhìn hết ba tấm kính rồi à? Nhiều hơn huynh nghĩ đó."

Hắn thậm chí còn cho là tiểu sư đệ mình sẽ chẳng xem tới thứ này, chỉ là hắn không ngờ tiểu sư đệ mình lại coi mấy thứ này như pháp trận độc đáo mà nghiên cứu.

"Thông thường cái người ta thấy trong gương của hắc hồ ly là cái để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng mình." Ly Tương nhặt tấm gương Tiết Tử Dung đã "soi", hắn lật qua lật lại như thưởng thức món đồ đẹp đẽ rồi nói, "Nên là, đệ để ý sư tỷ nào rồi?"

Tiết Tử Dung còn đang kính cẩn nghiêng mình nghe đại sư huynh dạy kiến thức mới thì bị câu hỏi của sư huynh mình dọa bay. Trái tim chưa kịp đập lại bình thường bỗng chốc nhảy vọt lên lần nữa.

"Đệ không… Sư huynh!"

"Ha ha ha! Hắc hồ ly trời sinh có bộ lông quý hiếm, một sợi lông cũng có thể dẫn ra tương lai của người khác. Bà chủ đây yêu tướng hẳn là hắc hồ ly nhỉ? Cơ mà gian hàng này lại vắng đến vậy," Ly Tương vẫn mân mê mảnh gương cũ, lơ đễnh nói, "thì vị ở đây tu vi hẳn không tệ chút nào."

Yêu tộc còn lại ba mươi bốn tộc, không tộc nào không có sức mạnh người khác thèm muốn. Ví như tộc của Kim Ngư có thể vô thức làm người ta rơi lệ, lại ví như nhánh hắc hồ ly trong tộc hồ ly dùng sợi lông của mình có thể dẫn ra tương lai của người khác. Chỉ có điều là những người tu vi kém cỏi chỉ có thể cho người ta thấy cảnh lát nữa sẽ ăn gì, còn như kẻ tu vi ngút trời, cảnh tượng người ta "soi" ra có khi là mười năm, trăm năm sau.

Mà hắc hồ ly tu vi cao thì lại hiếm hoi vô cùng.

Chủ của đại đa số gian hàng bán gương ở chợ đêm đều là hắc hồ ly tu vi bình thường nên rất đông người ghé vào, ai ai cũng muốn xem chút chuyện vặt lấy làm vui. Nhưng chủ gian hàng ở đây tu vi không tệ, vì vậy mà chẳng mấy ai dám đến.

Vận mệnh trói buộc họ không phải chỉ bằng một sợi dây mà là chiếc kén khổng lồ. Tương lai chính là khoảng không gian bên ngoài kén, chỉ cần lột sai một sợi tơ cũng sẽ làm tất cả rối tinh rối mù.

Ban nãy ghé vào đây Ly Tương nào nghĩ nhiều đến vậy, chỉ trách hắn không chịu để ý.

Chủ gian hàng nghe hắn hỏi vậy thì bày ra giọng điệu đau thương, nàng ta nói: "Thiếp già rồi nên các lang quân chẳng chịu ghé nhìn. Hư hư hức hức…"

Đáng thương ghê cơ.

"Chứ không phải người ta sợ thấy mấy thứ đáng sợ rồi dẫn ra tâm ma hay sao?" Ly Tương mắng thầm.

Sơ ý vào nhầm hang hồ ly già làm tiểu sư đệ chưa trải đời của hắn tái mét cả. May mà sư đệ hắn còn trẻ, tu vi cũng chưa thâm sâu, làm người xưa nay cũng đơn giản nên tâm ma khó lòng bén rễ. Nếu đổi lại là tu sĩ đại năng tu vi hơn người, nếu như cảnh nhìn thấy là mình của trăm năm sau suy tàn sợ là sẽ trực tiếp dẫn ra tâm ma rồi bạo phát mà bỏ mình.

Dù sao có càng nhiều, người ta sẽ càng lo được mất hơn.

"Lang quân đến rồi thì giúp thiếp đây một chút, xem như cho thiếp chút đường sống. Hức hức." Âm thanh ma mị xen lẫn vẻ yêu kiều, nếu thay cái đầu cáo ra thì chắc Ly Tương cũng xiêu lòng rồi.

Sau cùng hắn vẫn ham vui.

Thiếu niên nào biết sợ là gì, tu vi y cũng chỉ như đá chìm đáy biển huyền môn giữa lớp lớp tu sĩ, hắn cũng chỉ hơn Tiểu Thập Nhất một cảnh giới, cũng chẳng có gì để lo được, lo mất. Những điều khiến khiến Ly Tương hắn trăn trở cũng không nhiều, mà chính hắn cũng đang dần thu xếp cho ổn thỏa cả.

Mười năm, trăm năm sau tệ nhất cũng chỉ là nấm mồ xanh cỏ thì thử một lần có hề chi?

Nghĩ vậy, Ly Tương chậc lưỡi, sau đó hắn cho tay vào lục lọi, lục ra mảnh gương hình chiếc lá.

Mặt gương hệt như ban nãy, bắt đầu vặn vẹo...