Năm Đó Nhớ Thương Đại Sư Huynh

Chương 39: 39: Phồn Hoa Gặp Lại Nhan Nhi




Tiết Tử Dung còn tưởng sư huynh mình sắp làm gì kinh thiên địa lắm cơ, hóa ra chỉ là ẩn thân đi vào thành Nam Hoa.

Sau khi vào thành, hai người hiện thân lại bình thường, chỉ theo đó giấu đi quần áo sang trọng, đổi thành quần bình dị, khuôn mặt như có làn sương mờ vây quanh, nhìn không rõ dáng vẻ ra sao. Hai người vừa đi vừa hỏi thăm về nhà họ Đào ở đây, chỉ là vừa quay đi, người được hỏi bỗng chốc mơ màng, đến khi tỉnh lại đã chẳng còn nhớ gì đến hai người xa lạ đó nữa.

Bấy giờ Tiết Tử Dung mới hiểu ý mà Ly Tương nói.

Quả thật không có lý do gì mà làm thế dù không gây ra ảnh hưởng gì nhưng đã phạm vào giới quy, đó là dùng thuật pháp với phàm nhân. Nhưng dù sao điều lệ này cũng được nới rộng, không tạo thành thương tổn gì thì mọi người đều nhắm mắt cho qua.

Họ Đào ở Nam Hoa quả thật không khó để hỏi thăm, chỉ hỏi một chút đã ra nơi ở của bọn họ, còn nghe được câu chuyện ly kỳ về nhà họ Đào một đêm gặp họa, gần như cả họ bị diệt vong. Mấy năm sau, một nhánh họ hàng ở châu khác đến đây, tiếp nhận sản nghiệp, dần dần vực dậy họ Đào.

Nghe tới đây, Ly Tương có hơi nhăn mặt, nếu chuyện này là thật thì tám chín phần họ Đào cũng không thoát khỏi nanh vuốt năm đó của Tiết Văn Kỳ.

Phủ họ Đào nằm bề thế trên con đường ở phía Đông, nom rất bắt mắt.

Có thể chỉ trong mấy năm vực dậy cả họ tộc, vị gia chủ đời này quả thật không tầm thường.

Hai người đứng tần ngần trước cửa Đào phủ, chưa được bao lâu, Ly Tương đã lấy ra lá phù chú dán lên vai mình và tiểu sư đệ.

Vừa nhìn lá phù chú này, Tiết Tử Dung đã nhận ra ngay đây là một trong những lá bùa chơi xỏ mà sư huynh mình nhận được dịp năm mới do Bát sư huynh gửi về núi.

Đây là phù chú gây ảo giác, người dán phù chú này phút chốc sẽ trở thành người nhà của bất kỳ ai mà mình muốn, được đối đãi như trân bảo vậy. Ban nãy ở cổng thành hắn không dùng là vì không muốn người khác gặp rắc rối, bây giờ đưa tiểu sư đệ "về nhà" cũng không thể để y khó xử.

Tiết Tử Dung mím môi theo sư huynh mình đang nghênh ngang đi qua hai người gác cổng, bọn họ còn rất quy củ mà chào một câu: "Thiếu gia."

"Sao nào? Cảm giác vi phạm giới quy thú vị không?" Ly Tương đắc ý hỏi.

Tiết Tử Dung từ chối đáp lời.

Quả thật bên trong Đào phủ cũng hệt như bên ngoài, nguy nga bề thế, hành lang nối liền các viện với nhau, có hòn non bộ, ao cá xanh mơn mởn làm người say mê.

Trong kí ức lờ mờ của Tiết Tử Dung, nơi này chẳng thua kém gì nhà cũ ở Phù Lê Châu. Ly Tương thấy tiểu sư đệ mình trấn tĩnh đến vậy thì cũng cố không tỏ ra quá quê mùa nữa. Trên đường đi còn kéo hai nha hoàn qua hỏi chuyện.

Sau khi hỏi ra chỗ ở của lão phu nhân, Tiết Tử Dung trở thành người dẫn đường, đưa Ly Tương đi tìm người lớn tuổi nhất trong phủ.

"Không phải đã nói họ Đào gốc ở đây gần như đã diệt vong, một nhánh khác sau này mới đến hay sao? Sao vẫn còn một vị lão phu nhân kia?" Ly Tương ngờ vực nghĩ.

Quả nhiên không thể tin được những lời đồn đại trên phố.

Đào phủ khá lớn, sau khi hỏi thăm được chỗ vị kia, hai người đi khoảng một khắc mới đến nơi. Khi vừa đến nơi, có nha hoàn bước ra chào Tiết Tử Dung, người đó còn nói: "Lão phu nhân chờ thiếu gia lâu lắm rồi."

Nói xong còn bày tư thế mới người đi vào.

Từ lúc bước vào đến giờ, Tiết Tử Dung không nói gì cả, bây giờ nghe thế thì quay lại nhìn sư huynh mình. Ly Tương cảm thấy dù sao việc này cũng riêng tư, không nên có thêm hắn vào bèn nói: "Đệ vào đó đi, nói gì cũng được, huynh đi ngắm hoa."

Kế đó, Tiết Tư Dung đưa tay nắm lấy tay áo sư huynh mình, y dùng ánh không thể tin được xen lẫn van nài nhìn Ly Tương.

Ly Tương cũng không phải kẻ không tim không phổi, thấy vậy thì gật đầu trấn an sư đệ mình rồi theo người vào gian phòng đó.

Nơi ở của vị lão phu nhân bày biện khá đơn giản nhưng chỉ cần tinh ý liếc mắt nhìn cũng thấy được sự quý giá trong từng món đồ, không hổ là gia đình giàu có một vùng. Trong phòng, mùi thuốc vấn vít không tan nói rõ chủ nhân nơi đây đã làm bạn với thuốc thang từ lâu.

Hai người đi sâu vào trong, vén màn lên thì thấy ngay một bà lão tóc bạc phơ đang nửa ngồi bên giường.

Chén thuốc ở đầu giường vẫn còn khói bay lên.



Bà lão ấy nghe tiếng người thì ngẩng lên nhìn, nhưng đôi mắt đục ngầu chẳng nhìn rõ, bà lão đưa tay ra, mấp máy môi: "Cháu ta… Cháu ta về rồi… Qua đây, qua đây đi."

Tiết Tử Dung hoàn toàn bị cảnh tượng này mê muội, y quên mất Ly Tương đứng sau lưng mình, giống như bị ma xui quỷ khiến, y sải bước tới chỗ chiếc giường rồi ngồi thụp xuống. Bà lão thấy vậy thì xoa đầu y. Chắc là vì nhìn không rõ, bà để tay hụt mấy lần mới xoa được lên đầu y.

Ly Tương rất thức thời nép sang một bên.

Huyết thống quả thật có sức mạnh diệu kỳ, Tiết Tử Dung chưa từng gặp người này, nhưng vì người y đang có phù chủ chơi xỏ nên khi người xa lạ lướt qua nhau trở thành thân thích thì những người có quan hệ máu mủ ruột rà thật sự sẽ nhận ra nhau dù ở cách xa nơi nào.

"Con lớn rồi…" Bà lão vẫn nửa dựa vào giường nói với Tiết Tử Dung.

Tiết Tử Dung không đáp lại.

"Con có giận bà bao năm qua chưa từng hỏi tới con hay không?"

Ly Tương cả kinh, hắn lập tức thả một tia linh khí vào trong cơ thể già nua kia.

Tiết Tử Dung lắc đầu: "Con không giận ai hết…"

"Ở lại ăn bữa cơm nha, có món con thích nhất nè." Bà lão vẫn nói suy nghĩ trong lòng mình, "Mẹ con vẫn hay viết thư kể với bà con trông như thế nào, thích ăn cái gì… bà nhớ cả."

Bà lão tỉ mỉ kể lại, niềm tự hào trên khuôn mặt chẳng hề che giấu.

Ly Tương thu lại tia linh lực đó rồi thở dài.

Người có thể gượng đến hôm nay xem như là phúc báo lớn nhất rồi.

"Mẹ con nói sẽ đưa con đến đây ở với bà. Bà vui lắm, còn may con thú bông này…" Bà lão vừa nói vừa lục lọi dưới gối mình.

Hai mắt Tiết Tử Dung nóng lên.

"Của con nè. Lúc bà làm cái này mắt hơi kém rồi… Đính mắt lệch cả, may mà có người giúp bà sửa lại…"

Tiết Tử Dung đón lấy con thỏ bà đưa cho.

Tháng năm đã lấy đi màu sắc tươi tắn của vải vóc, chỉ để lại sự cũ kỹ và nhớ nhung trên đó. Tiết Tử Dung nhìn kỹ, y thấy trên khuôn mặt của chú thỏ ấy còn có mấy vệt loang lổ…

Như là nước mắt đọng vào đó theo tháng năm.

"Con… cám ơn bà… Đẹp lắm…"

Như thể trút đi ký ức cả một đời, bà bắt đầu nói năng lộn xộn: "Mẹ con nói, nếu sau một tháng con không đến nơi… thì… thì cả nhà phải bỏ trốn… Phóng hỏa thiêu trụi phủ cũng được, bỏ xứ mà đi cũng được… Nó biết bà không chịu, nên, nên… đêm đó đại thúc con bỏ thuốc mê… bà tỉnh lại đã ở nơi xa lắm rồi…" Tiếng nói đứt quãng, xen lẫn tiếng nức nở làm người ta đau lòng.

Ly Tương cảm thấy sự hiện diện của mình quả thật rất chói mắt, hắn cố nép vào sau tấm rèm.

"Người đừng nói nữa, người phải nghỉ ngơi." Tiết Tử Dung lắc đầu.

Bà lão già nua ấy cũng lắc đầu, như thể chẳng nói ra đời này sẽ mãi không còn cơ hội nữa: "Mọi người không cho bà tìm con hay thư từ với mẹ con nữa. Về sau… về sau… bà tự dưng quên mất mẹ con, quên mất con nữa… Bà chỉ biết ôm con thỏ vải đó mà không biết vì sao... Mấy ngày gần đây bà mới đột nhiên nghĩ ra…"

Bởi vì người sắp chết khi hết tuổi thọ, đa số đều sẽ rất tỉnh táo.

"Bà xin lỗi… Con không giận bà nha…"



Tiết Tử Dung vẫn chỉ lắc đầu.

Dường như mọi năng lực ngôn ngữ của y bỗng dưng mất hết, chỉ còn biết lắc, biết gật đầu mà thôi.

"Vậy thì bà… Bà an tâm đi theo mẹ con rồi…" Bà lão nói xong thì nở nụ cười mãn nguyện.

"Bà!" Tiết Tử Dung nghe vậy thì kêu lên. Nhưng tự y cũng biết lời bà nói không sai.

Người sắp đi xa như bà sẽ nhớ lại chuyện đã qua, sẽ gặp lại người mình muốn gặp nhất theo một cách nào đấy.

Ly Tương cũng khẽ thở dài.

Cơ thể đó đã tới cực hạn rồi, nếu Tiết Tử Dung tới muộn một hai canh giờ e là đã không gặp lại được người bà này.

Từ những lời nói lộn xộn và đứt quãng đó, Ly Tương cũng hiểu ra chuyện năm xưa. Mẫu thân của Tiết Tử Dung hẳn đã dự liệu đến trường hợp xấu nhất nên đã giúp họ mẹ mình bảo toàn hết thảy, nhưng sóng gió qua đi, người xưa lại trở về chốn cũ.

Dù rằng bà lão già nua đó chẳng nhớ gì cả, chỉ ôm con thỏ vải ấy suốt mười năm nhưng vẫn ở chốn xưa nhớ thương và đợi chờ.

Chỉ là không biết phải nhớ ai, đang chờ ai.

"À… Mẹ nhớ rồi…" Bà lão đột nhiên đổi cách xưng hô, nói một mình.

Cả Tiết Tử Dung và Ly Tương đều nhìn một lượt nhưng chẳng thấy dấu hiệu tàn hồn nào hết.

Cũng đúng, nếu có tàn hồn ấy, năm đó Ly Tương đã nhận ra rồi.

"Đứa cháu của bà…" Bà nói rồi từ từ nhắm mắt lại.

Tiết Tử Dung hoảng sợ đưa tay ra thăm dò, thấy hơi thở mỏng manh còn quẩn quanh mới thở nhẹ ra.

Nhưng sẽ rất nhanh thôi, hơi thở mỏng manh đó sẽ như đốm lửa, lụi tàn rồi tắt ngấm, vĩnh viễn không thể nào thắp lại.

Ban nãy Ly Tương đưa linh khí vào thăm dò, hắn nhận ra cơ thể này đã rệu rã, mục nát đến độ nào, linh dược núi tiên cũng chằng có tác dụng gì.

Còn may…

Còn may bà là phàm nhân, vẫn còn kiếp luân hồi.

Nhìn người bà y gặp lần đầu tiên nhắm nghiền mắt ấy, Tiết Tử Dung trịnh trọng vén vạt áo quỳ xuống, y dập đầu chín cái với bà, Ly Tương cũng cúi đầu với bà lão phàm nhân ấy rồi cả hai lui ra. Lát sau, có nha hoàn vào phòng rồi hốt hoảng gọi hết con cháu trong nhà đến.

Bấy giờ bà lão hơi hé đôi mắt đục ngầu, nắm tay đứa con lớn nhất của mình nói: "Mẹ gặp Tử Dung rồi… Giờ mẹ an tâm đi với Nhan Nhi rồi."

Như đã nghe lời ấy hàng chục lần, mọi người đều trấn định dập đầu. Đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện vị lão phu nhân lẩm cẩm ấy đã đi xa.

Trên môi là nụ cười vẹn nguyên.

"Huynh xin lỗi vì đưa đệ đến Cô Châu vào lúc này… huynh không ngờ..." Ly Tương bối rối nói. Ngừng một lát sau vẫn không nghe Tiết Tử Dung nói gì, hắn nói tiếp: "Đệ có hối hận vì không đến gặp bà sớm hơn không?" Ly Tương nhìn về phía Đào phủ đang phát ra tiếng khóc than ấy.

Sau khi quỳ lạy bà lão ấy, hai người nhanh chóng rời khỏi phủ, bây giờ đang ẩn thân đứng ở góc đường nhìn về Đào phủ chiếm cả một vùng.

Tiết Tử Dung chỉ lắc đầu, y quay người không nhìn về phía Đào phủ đang bắt đầu giăng vải trắng vốn đã được chuẩn bị sẵn cho cái ngày này từ lâu.

"Đệ phải cám ơn huynh mới đúng. Sớm hơn, khi đó bà cũng đâu nhận ra đệ."