Nam Chủ Này Ta Che Chở

Chương 4: Tiểu đáng thương nghịch tập (3)




"Cộc cộc!"

Hai tiếng gõ cửa thanh thúy đánh thức Lâm Cừ. Hắn buông bàn tay đang chống trán xuống, lau mặt rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi trước cửa phòng bệnh.

"Lâm tổng vất vả rồi!" Người thanh niên trẻ tuổi mặc cảnh phục cười nhìn hắn, giọng nói thân thiết quen thuộc: "Hôm qua lại thức đêm đi? Chậc chậc, thức cả đêm rồi lại chạy đi cứu người, thật là liều mạng!"

"Cảnh sát Trình nói đùa rồi!" Đối mặt với lời trêu chọc của người quen, Lâm Cừ cũng không có tâm tình đùa giỡn, chỉ cười khổ một tiếng đáp lại.

Trình Húc biết tâm tình hắn không tốt, cũng không nói thêm gì, chỉ chỉ phòng bệnh, nhỏ giọng hỏi: "Cậu ấy tỉnh chưa?"

Hai người xuyên qua cửa sổ phòng bệnh nhìn vào bên trong, liền thấy Trì Tang đã tỉnh, đang mở to mắt nhìn trần nhà ngẩn người.

"Tôi vào xem!" Một lúc sau, Trình Húc vỗ vỗ bả vai Lâm Cừ, đẩy cửa đi vào.

Tiếp xúc với ánh mắt Trì Tang, Trình Húc lập tức lộ ra một nụ cười hiền lành: "Xin chào, tôi là Trình Húc của cục công an thành phố S. Sự việc hôm nay tôi vừa vặn có mặt ở hiện trường..."

"Là cảnh sát Trình phụ trách sự kiện lần này phải không?" Trì Tang từ trên giường ngồi dậy, mặt không chút thay đổi chào hỏi: "Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho ngài rồi!"

"Ha ha, đừng nói như vậy..." Trình Húc cười ha ha, đang muốn nói vài câu khách khí, Trì Tang cắt ngang lời hắn, dùng ngữ khí đọc lời thoại nói:

"Trì Tang, nam, mười tám tuổi, người bản địa thành phố H, chứng minh nhân dân số 36xxxx..." Dùng ngữ khí cứng nhắc báo xong thông tin danh tính, Trì Tang lại tiếp tục nói:

"Qua lần tự tử này, tôi đã nhận ra sâu sắc sai lầm của mình: Đời người chỉ có một lần, tôi không nên vì một chút chuyện nhỏ mà tự tử, lại càng không nên tự tử ở nơi công cộng. Không những có lỗi với bản thân, mà còn mang đến phiền toái, mất mát cho đất nước và nhân dân. Tại đây tôi đã nghiêm túc tự kiểm điểm, cam đoan lần sau sẽ không tái phạm."

"Về nguyên nhân cụ thể của việc tự tử, chỉ là một chút phiền toái nhỏ nhặt của thiếu niên nổi loạn tuổi dậy thì. Vấn đề này liên quan đến chuyện riêng tư của tôi, thứ lỗi cho tôi không thể nói cho anh biết."

"Tôi là cô nhi, không người thân, không bằng hữu, không đơn vị công tác, cho nên có thể lược bỏ việc thông tri cho người quen theo trình tự thủ tục, hơn nữa tôi đã tròn mười tám tuổi, có đầy đủ năng lực hành vi dân sự, có thể tự chịu trách nhiệm về hành vi của mình."

"Cảnh sát Trình còn gì muốn hỏi không?"

Trì Tang dừng một chút, hảo tâm nhắc nhở: "Nếu cần đăng ký thông tin, hiện tại có thể lấy bút và giấy đăng ký ra, tôi sẽ toàn lực phối hợp với công việc của các anh."

"Ừm......" Trình Húc há miệng, nhất thời nghẹn lời.

"Cảnh sát Trình nếu không có việc gì thì mời về đi." Trì Tang nói xong, trên mặt lộ ra một tia mệt mỏi, lại nằm xuống: "Tôi mệt mỏi, muốn ngủ một lát!"

Trình Húc bị cướp hết lời thoại: "........"

Xin lỗi, quấy rầy, tôi cút đây!

Trình Húc vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Cừ chờ ở cửa lập tức nghênh đón: "Thế nào, cậu ấy nói cái gì?"

"Đứa nhỏ này, tâm phòng bị rất nặng!" Trình Húc lắc đầu, cảm thấy có chút đau đầu: "Bề ngoài tích cực phối hợp, thực tế một câu thổ lộ tình cảm cũng không chịu nói."

"Cậu ấy không muốn nói cũng không sao, trước tiên nghỉ ngơi dưỡng tốt thân thể, lát nữa tôi sẽ chậm rãi khuyên giải cậu ấy." Lâm Cừ ngược lại nghĩ rất thoáng, chỉ cần người còn sống, những thứ khác đều không quan trọng.

"Chỉ là lại vất vả cho anh rồi!" Trình Húc thở dài, ánh mắt nhìn Lâm Cừ có chút áy náy và đồng tình.

Bản thân cũng đang sứt đầu mẻ trán, lại chủ động ôm lấy phiền toái như vậy, có lẽ có vài người chỉ quan tâm đến mạng sống đi?

Cảnh sát Trình đi rồi, Lâm Cừ nhìn Trì Tang nhắm mắt dưỡng thần trên giường, do dự một lát, rốt cuộc vẫn không đi vào.

Để cho cậu ấy một mình một lúc đi!

Nghĩ tới đây, hắn để vệ sĩ canh giữ ở cửa, đi tới đầu cầu thang bấm số điện thoại: "Việc tôi kêu điều tra đã có kết quả chưa...... Tốt, đến bệnh viện ngay đi!"

Mười phút sau, trợ lý Tôn cầm một tập tài liệu vội vàng chạy tới: "Lâm tổng, bên ngoài có mấy phóng viên nằm vùng, lát nữa ngài đi chú ý một chút, để cho bọn họ chụp được, không biết lại viết linh tinh gì nữa đâu!"

Lâm Cừ không khỏi nhíu mày, biểu tình có chút khó coi: " bên kia còn chưa câu thông được sao? Còn những báo giải trí lá cải kia, nếu vẫn còn ngoan cố, kêu luật sư trực tiếp gửi đơn cho họ."

Trợ lý Tôn lau mồ hôi, nhỏ giọng giải thích: "Vấn đề báo lá cải bên kia không nghiêm trọng, lần trước cảnh cáo đã không có mấy người dám viết bậy nữa, nhưng thái độ của vẫn rất cứng rắn, thà kiện tụng cũng phải cứng rắn với chúng ta."

"Ban đầu tôi cũng thấy kỳ quái, nhưng tôi vừa mới nhận được tin tức: Tháng trước, tòa soạn báo này đã bí mật thay đổi cổ phần, ông chủ hiện tại là tập đoàn Lục thị Lục Minh Sanh..."

Nói tới đây, trợ lý Tôn cẩn thận dò xét nhìn Lâm Cừ, sau đó mới hạ giọng nói: "Ngài cũng biết, họ Lục luôn tìm mọi cách đối đầu với chúng ta, tôi thấy việc này tám chín phần là hắn ở sau lưng châm ngòi thổi gió..."

Lâm Cừ thở dài, có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, không nói gì nữa.

là tờ báo có ảnh hưởng lớn nhất thành phố H, có độ tín nhiệm rất cao trong quần chúng, đồng thời cũng am hiểu trò chơi chữ nhất. Thao tác cơ bản của bọn họ là viết một bài báo khiến người ta miên man bất định lại khiến người ta không nắm bắt được nhược điểm.

Nếu thật sự phải ra tòa với bọn họ, muốn thắng kiện cũng không dễ, loại kiện tụng xâm phạm quyền riêng tư này kéo dài một hai năm là chuyện bình thường, không chỉ tốn thời gian, phí công sức mà còn không giải quyết được vấn đề.

Sự việc rơi vào cục diện bế tắc, Lâm Cừ dứt khoát không nghĩ nữa, một lần nữa đem chú ý chuyển tới trên người Trì Tang: "Chuyện này trước mắt tạm gác qua một bên – tư liệu tôi kêu điều tra đâu, lấy ra tôi xem!"

Trợ lý Tôn vội vàng trình văn kiện lên, Lâm Cừ vừa lật xem mấy trang, hắn liền không nhịn được ở một bên phun trào:

"Hừ...... Lại nói tiếp, đứa nhỏ này thật là thảm. Tôi xem như hiểu vì sao cậu ấy lại nghĩ không thông......"

Cha mẹ Trì Tang đều là công nhân viên chức bình thường, năm hắn mười ba tuổi song thân rơi xuống nước chết đuối, chỉ để lại cho hắn mấy vạn nhân dân tệ gửi ngân hàng cùng một căn nhà còn đang thế chấp.

Ông bà nội, ông bà ngoại Trì Tang khi đó đều đã qua đời, không có khả năng nuôi nấng. Trì Tang thành cô nhi bị thân thích ghét bỏ, nhà này ở không được vài ngày lại bị đưa đến một nhà khác. Sau vài lần "qua tay" như vậy, cuối cùng cũng được gia đình cậu ruột miễn cưỡng nhận nuôi.

Vài năm sau, Trì Tang vừa tròn mười tám tuổi, ông ta liền khẩn cấp đuổi hắn ra khỏi nhà. Di sản duy nhất mà cha mẹ để lại - căn nhà hơn một trăm mét vuông kia, cũng bị ông ta chiếm đoạt.

Ngày Lâm Cừ nhìn thấy Trì Tang, vừa vặn là sinh nhật mười tám tuổi của hắn. Sau khi nhận được "món quà sinh nhật" đặc biệt như vậy, Trì Tang nhất thời nghĩ không thông liền tìm đến cái chết.

"Móa... Thật sự là sống lâu rồi, loại cặn bã gì cũng có thể thấy được ha!" trợ lý Tôn càng nói càng giận, thanh âm cũng không khỏi lớn hơn.

Lâm Cừ nhanh chóng trừng hắn một cái, liếc về phía phòng bệnh một chút, trợ lý Tôn vội vàng hạ thấp giọng, tức giận bất bình tiếp tục chửi đổng.

"Mặc dù cha mẹ cậu ấy để lại mấy vạn tệ, nhưng chút tiền tiết kiệm đó làm sao đủ tiêu! Lo liệu tang sự xong cũng không còn mấy đồng. Chú bác cậu mợ đưa tay kéo một cái cũng không có! Hài tử hơn mười tuổi, chỉ có thể dựa vào làm việc vặt kiếm tiền nuôi sống bản thân......"

"Đáng giận nhất là gì? Không hỗ trợ thì cũng thôi đi, hắn còn bỏ đá xuống giếng, lấy danh nghĩa nhận nuôi cưỡng ép mang người về, hút máu con người ta."

"Đem mọi công việc vất vả ném cho người ta, coi người ta là người ở mà sai khiến. Không những thế còn bị thân thích ghét bỏ đẩy tới đẩy lui... Tuổi còn nhỏ đã chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường?"

"Bình thường trả phí sinh hoạt thì cũng thôi đi, thậm chí tiền thuê nhà cũng phải trả -- lần đầu tiên tôi nghe thấy, cháu ngoại ở nhà cậu ruột còn phải trả tiền thuê nhà! Vợ hắn còn mỗi ngày nói với người ngoài là bà ta coi cháu ngoại như con trai ruột của mình, tôi phi, con bà nó!"

Trợ lý Tôn nói không khỏi đỏ hốc mắt: "Thiếu niên này khổ biết bao a! Sau giờ học liều mạng làm công kiếm tiền đóng học phí, hàng tháng còn phải trả nợ ngân hàng... Sống chung dưới một mái nhà, đều là thân thích, những người này lại có thể trơ mắt nhìn không giúp đỡ một chút!"

"Thật vất vả trả xong nợ ngân hàng, mắt thấy cuối cùng cũng có cái nhà, cậu ruột súc sinh này còn cướp đoạt nhà ở, lương tâm đều bị chó ăn mất rồi!"

"Cha mẹ để lại cho cậu ấy chút tài sản này, cũng là thứ duy nhất để cậu ấy tưởng niệm đến, bọn họ sao có thể nhẫn tâm như vậy, tôi mẹ nó..." Sau khi hung hăng lau nước mắt, trợ lý Tôn xoay người sang chỗ khác, không ngừng vuốt ngực thuận khí cho mình.

"Đừng khóc!" Lâm Cừ cũng không nhìn hắn, lạnh mặt trách cứ: "Lớn như vậy rồi, thành bộ dáng gì nữa?"

"Hu hu hu....." Vừa nghe lời này, trợ lý Tôn lập tức không nhịn được, ngồi xổm trên mặt đất khóc đến nước mắt giàn giụa.

"Tôi... Hức, tôi không muốn khóc, nhưng mà trong lòng khó chịu......"

Lúc này trong lòng trợ lý Tôn miễn bàn có bao nhiêu hối hận, lúc trước hắn còn ghét bỏ Trì Tang già mồm cãi láo, vì một chút chuyện nhỏ đã muốn tìm chết, chỉ biết gây thêm thêm phiền toái cho người khác. Hiện tại hắn chỉ muốn đánh chết chính mình vì quá nông cạn.

"Răng rắc!" Âm thanh vật cứng bị bẻ gãy vang lên.

Trợ lý Tôn hoảng sợ, nhìn tập tài liệu bị vặn thành bánh quai chèo trong tay Lâm Cừ, cả kinh đến mức không còn nấc cục nữa.

"Lâm...... Lâm tổng?"

Lâm Cừ vẫn không nhìn hắn, chỉ nhìn vào không trung nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, người nên khóc không phải là cậu... không nên là cậu..."

Nhìn ông chủ cả người bao phủ áp suất thấp, giống như cực lực đè nén cái gì đó chậm rãi đi xa, trợ lý Tôn đứng tại chỗ, không khỏi rùng mình một cái.

Luôn cảm thấy lời Lâm tổng nói là lạ, lời kia...... giống như là đang nói với người khác, hít~~~

Theo hành lang thật dài đi thẳng về phía trước, lửa giận trong ngực Lâm Cừ càng cháy càng mãnh liệt, rốt cục nhịn không được hung hăng đấm một quyền lên vách tường.

Thân là người đứng xem hắn còn phẫn nộ như thế, đứa nhỏ kia là người trong cuộc, bị người thân vô tình vứt bỏ và phản bội như thế, trong lòng sẽ bi phẫn và tuyệt vọng như thế nào đây?

Mất đi người thân yêu nhất đã khiến cho cậu ấy gần như sụp đổ, người thân ruột thịt lại từng người từng người hóa thân thành sài lang, không chút do dự đẩy cậu ấy xuống vực sâu thống khổ và tuyệt vọng.

Lâm Cừ hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm trạng của cậu ấy.

Bất động sản cha mẹ để lại là niệm tưởng duy nhất của cậu ấy, là một chút hy vọng cuối cùng của cậu ấy đối với hạnh phúc, đối với đứa nhỏ cô độc bất lực kia mà nói, đó không chỉ là một căn nhà che gió che mưa, càng là trụ cột tinh thần của cậu ấy.

Ngôi nhà bị cướp đi, hy vọng của cậu cũng tan thành mây khói. Lựa chọn nhảy xuống dòng sông đã nuốt chửng cha mẹ cậu ấy, cũng là tượng trưng cho khát vọng "về nhà" của cậu ấy.

(Edit đến đây mà rưng rưng luôn ấy)

Cũng may, hết thảy còn kịp vãn hồi - Lâm Cừ chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì đã cứu được đứa bé này như thế.

Người tốt không đáng bị xui xẻo như vậy.

Việc này, hắn quyết định quản rồi!