Nam Chủ Này Ta Che Chở

Chương 11: Tiểu đáng thương nghịch tập (10)




Video phỏng vấn của chủ nhiệm Triệu đăng lên mạng không bao lâu, điện thoại của Chu Vũ Hinh liền vang lên.

Là Đỗ Kiện Khang gọi tới, nhưng mà lúc này Chu Vũ Hinh lại không rảnh để ý tới hắn, cô còn đang đắm chìm trong đả kích "Lâm Cừ cư nhiên bắt đầu đối phó cô" chưa phục hồi lại tinh thần.

Phải biết rằng, lúc trước vô luận cô khóc nháo như thế nào, gây phiền toái cho hắn như thế nào, Lâm Cừ đều bao dung, bảo vệ cô. Cho dù cô có thái độ không tốt, Lâm Cừ cũng chưa từng tổn thương cô, hay nói không tốt về cô.

Đôi khi con người ta chính là như vậy, lúc có được thì không coi trọng, đợi đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng.

Đối với vẻ đạo đức giả của cô, hệ thống lược đoạt giả khịt mũi coi thường: "Khi ngươi quỳ xuống hãm hại Lâm Cừ, sai khiến Đỗ Kiện Khang phát video, có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không? Cũng đã xé rách mặt với nhân vật chính rồi, còn hy vọng hắn tin tưởng ngươi không cố ý? Nghĩ ai cũng là kẻ ngu sao?"

Thấy Chu Vũ Hinh vẫn còn thất hồn lạc phách, hệ thống lược đoạt giả hung tợn cảnh cáo: "Không phải ngươi thật sự động tâm với Lâm Cừ chứ? Đừng ngu ngốc! Từ lúc ngươi đi tới thế giới này, sứ mệnh của ngươi chính là cướp đoạt khí vận nhân vật chính, các ngươi đã định sẵn phải trở thành kẻ thù!"

"Ngươi muốn từ bỏ nhiệm vụ?"

"Sao có thể!" Nghe được những lời này, Chu Vũ Hinh lập tức tỉnh táo lại: Đúng vậy, có khí vận, tài phú, địa vị, thanh xuân, mỹ mạo... Hết thảy đều dễ như trở bàn tay, cô làm sao có thể vì một Lâm Cừ mà buông tha lợi ích đạt được?

Hệ thống lược đoạt giả lúc này mới hài lòng: "Đúng vậy! Có khí vận, muốn dạng nam nhân nào mà không có? Lục Minh Sanh của tập đoàn Lục thị cũng rất tốt, ta thấy hắn cũng rất có hảo cảm với ngươi!"

Nghe hệ thống nói vậy, Chu Vũ Hinh lập tức hồi tưởng lại khuôn mặt anh tuấn bất phàm của Lục Minh Sanh - tuy rằng vẫn thua Lâm Cừ, nhưng cũng là mỹ nam tử hiếm có.

Quan trọng nhất là: Lục Minh Sanh không phải nhân vật chính, cô không cần cướp đoạt vận khí của hắn. Càng tuyệt vời hơn chính là hắn còn có thể giúp đỡ cô cùng nhau đối phó Lâm Cừ - đúng là ứng cử viên tình nhân hoàn mỹ!

Chu Vũ Hinh từng tình cờ gặp Lục Minh Sanh ở quán cà phê. Lục Minh Sanh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, mời cô cùng ăn tối. Khi đó trong đầu Chu Vũ Hinh đều là công lược Lâm Cừ, làm sao có tâm tình để ý tới Lục Minh Sanh, vì vậy đã uyển chuyển từ chối.

Cô biết Lục Minh Sanh đối với cô chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng cô không quan tâm: Thân mang khí vận của nhân vật chính thế giới này, ngay cả Lâm Cừ cũng bị cô mê hoặc lâu như vậy, làm cho Lục Minh Sanh vốn chỉ là một vai phụ yêu cô chẳng qua là chuyện rất đơn giản.

Lúc này hệ thống lược đoạt giả lại bỏ thêm mồi lửa: "Nếu như ngươi thật sự thích khuôn mặt của Lâm Cừ, đợi đến đi tích góp đủ khí vận, ta có thể tạo một người nhân tạo dựa theo hình dáng Lâm Cừ. Đến lúc đó ngươi muốn chơi như thế nào liền chơi như thế đó, nói hắn đi hướng đông hắn cũng không dám đi hướng tây!"

Chu Vũ Hinh nghĩ đến cảnh tượng kia liền nhịn không được cười ra tiếng, không khỏi mong đợi nói: "Đến lúc đó ta muốn cho hắn đeo xích chó, mỗi ngày dắt hắn ra ngoài đi dạo, ta còn muốn hắn quỳ rạp trên mặt đất giống như chó, liếm ngón chân của ta..."

Hệ thống lược đoạt giả phụ họa nói: "Quá đáng hơn nữa cũng không sao! Ngươi còn có thể cho hắn dùng các loại đồ chơi, huấn luyện hắn thành nô lệ tình dục..."

"Ha ha ha ha.....Kiến nghị này của ngươi rất không tồi!" Chu Vũ Hinh quả thực có chút gấp gáp, chủ động hỏi: "Ta phải làm gì tiếp theo?"

Hệ thống bình tĩnh phân tích: "Bây giờ không có khả năng ngươi gả được cho Lâm Cừ, cho nên kế hoạch này hủy bỏ. Chúng ta trực tiếp dùng phương án hãm hại nhân vật chính – hủy hoại thanh danh của hắn, tổn thương xác thịt của hắn, khiến cho hắn thân bại danh liệt, mọi người xa lánh, cửa nát nhà tan, cuối cùng hai bàn tay trắng bệnh nặng quấn thân chết đi!"

"Ta hiểu rồi!" Khóe miệng Chu Vũ Hinh nhếch lên.

Nếu thật sự không chiếm được Lâm Cừ, vậy đem hắn giết chết, rút cạn khí vận rồi tạo cái giả đi ra - dù sao cô cũng chỉ coi trọng khuôn mặt của hắn.

Truyện được đăng tại wat tpad Tiểu Mun

Lúc này, Đỗ Kiện Khang ở bệnh viện nhân dân đang lo lắng đi loanh quanh trong phòng bệnh. Hắn gọi điện thoại cho Chu Vũ Hinh nhưng đối phương vẫn không tiếp máy, cuối cùng thậm chí còn không gọi được, điều này làm hắn rất hoang mang.

Hắn và Chu Vũ Hinh tuy là quan hệ anh em họ, nhưng mối quan hệ huyết thống này đã xa đến mức có thể đăng ký kết hôn. Trước khi Chu Vũ Hinh tìm đến, hắn chỉ là một tên côn đồ trên phố, một kẻ thất nghiệp lang thang ăn bữa hôm lo bữa mai.

Hơn hai tháng nằm ở bệnh viện nhân dân là những ngày thoải mái nhất trong đời hắn.

Mỗi ngày ăn ngon uống ngon, muốn cái gì chỉ cần nói một câu sẽ có người đi mua, công việc duy nhất chính là thỉnh thoảng giả bệnh, phối hợp với Chu Vũ Hinh biểu hiện tình anh em sâu đậm, thuận tiện bí mật đào hố Lâm Cừ.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là, là một "bệnh nhân" có một số đồ ăn không thể ăn, thời gian chơi game cũng bị hạn chế, còn phải thường xuyên ứng phó với các loại xét nghiệm rút máu và kiểm tra của bệnh viện, âm thầm lặng lẽ xử lý thuốc bác sĩ kê cho hắn.

Hơn hai tháng ở bệnh viện, tâm trạng Đỗ Kiện Khang đã sớm chuyển từ thấp thỏm ban đầu thành yên tâm thoải mái. Hắn thậm chí có chút yêu thích loại cuộc sống này: Được người có tiền coi thành tổ tông cung phụng, có thể thường xuyên khiến hắn ngột ngạt, đối phương còn phải nghẹn khuất chịu đựng.

Đối với những người nghèo ham mê giàu sang mà nói, cuộc sống như vậy quả thực quá dễ chịu!

Đáng tiếc ngày lành ấy sắp phải kết thúc.

Khoảng 11 giờ 30 sáng nay, hắn đang nằm trên giường chờ người mang cơm trưa đến, cô y tá bình thường dịu dàng dễ mến cầm điện thoại di động đi vào, vui sướng khi người gặp họa cho hắn xem một video.

Xem xong phỏng vấn của chủ nhiệm Triệu, đầu óc Đỗ Kiện Khang trở nên mơ hồ. Hắn mờ mịt nhìn cư dân mạng hoặc âm dương quái khí, hoặc biểu đạt suy nghĩ trong lòng mắng chửi trào phúng, hoang mang không biết phải làm sao.

Đã sớm hình thành thói quen được người khác khen ngợi và thương tiếc, đột nhiên internet xuất hiện bùng nổ làm cho hắn căn bản không thể tiếp nhận. Hắn theo bản năng hướng y tá tìm kiếm an ủi, lại nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ chán ghét của đối phương.

Giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, Đỗ Kiện Khang đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được mình chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật. Mà tiểu nhân vật là hắn đây, trong hai tháng qua, lại dám to gan lớn mật tìm đường chết bên cạnh đại bàng giương cánh.

Lâm Cừ dù hiền lành thế nào cũng là phú hào đứng đầu thành phố H, khi hắn ta không muốn tiếp tục khoan dung ngươi nữa, muốn ngươi vạn kiếp bất phục, chẳng qua cũng chỉ là chuyện động động đầu ngón tay.

Hắn sao có thể tự cao tự đại cho rằng luôn có thể dùng dư luận uy hiếp Lâm Cừ, để cho hắn ta ném chuột vỡ bình chứ?

Sau khi y tá rời đi, Đỗ Kiện Khang lập tức gọi điện thoại cho Chu Vũ Hinh, thấy điện thoại vẫn không kết nối được, bất an trong lòng hắn càng ngày càng cao.

Hiện tại phải làm gì bây giờ? Tiếp tục ở lại hay xuất viện? Tiếp tục ở lại, cư dân mạng sẽ nói người này da mặt thật dày, đã bị mắng như chó còn sống chết không đi. Nếu xuất viện, sẽ có người nói lúc trước quả nhiên là giả bộ, bị người vạch trần liền không giả bộ nổi nữa!

Quan trọng nhất là: Sự nhẫn nại của Lâm Cừ với mình hiển nhiên đã đến cực hạn, nếu như mình còn không thức thời lăn đi, ai biết hắn còn có hậu chiêu gì hay không?

Nhưng mình cứ như vậy rời đi, thoát khỏi tầm mắt công chúng, vạn nhất Lâm Cừ muốn dùng thủ đoạn gì......

Đỗ Kiện Khang phát hiện bản thân đi vào ngõ cụt, vô luận chọn thế nào cũng không đúng. Hắn đi tại chỗ hai vòng, quyết định ra ngoài xem xét tình huống trước rồi nói sau.

"Đỗ tiên sinh, ngài muốn đi đâu?" Chủ nhiệm Triệu đẩy cửa bước vào, vừa vặn đụng phải Đỗ Kiện Khang đang bước ra ngoài.

Đụng phải chính chủ video, Đỗ Kiện Khang có chút xấu hổ và chột dạ, lắp bắp nói: "Bác sĩ Triệu, tôi cái kia... Kỳ thật..."

Chủ nhiệm Triệu nhìn ra hắn xấu hổ, ha hả cười: "Cậu nói cái video kia sao? Lời nói của cư dân mạng cậu đừng để ở trong lòng, còn cậu, nên trị liệu thì trị liệu, đừng vì vài câu đồn đãi vớ vẩn ảnh hưởng tâm tình!"

Đỗ Kiện Khang không ngờ bản thân hắn bị toàn mạng chế giễu, chủ nhiệm Triệu thân là bác sĩ điều trị chính của hắn, đương nhiên hắn lựa chọn tin tưởng ông ấy. Trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, lại có chút áy náy và cảm động đối với chủ nhiệm Triệu.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của đối phương lại làm cho hắn shock toàn tập.

Chủ nhiệm Triệu vỗ vỗ bả vai hắn, vẻ mặt vui mừng nói: "Đúng rồi, có chuyện muốn nói với cậu đây! Bệnh viện chúng tôi quyết định chuyển cậu tới khoa tâm thần tiếp tục trị liệu, từ bây giờ bệnh án của cậu sẽ do bác sĩ Tằng khoa tâm thần tiếp quản."

Đỗ Kiện Khang sợ tới mức giật mình một cái, lập tức ngoài mạnh trong yếu quát: "Khoa tâm thần? Không phải tôi đã nói sẽ không đi khoa tâm thần sao? Bệnh viện của các ông xảy ra chuyện gì, một người khỏe mạnh bình thường lại nói có bệnh tâm thần!"

"Lãnh đạo của các ông đâu? Gọi viện trưởng ra đây! Tôi muốn hỏi rốt cuộc là ai đưa ra quyết định này!" Đỗ Kiện Khang kích động vung cánh tay, bộ dáng cực kỳ tức giận.

Biểu tình chủ nhiệm Triệu lại rất kinh ngạc: "Cậu không biết sao? Chính cô Chu là người đề nghị chuyển cậu tới khoa tâm thần, cô ấy không nói với cậu sao?"

Đỗ Kiện Khang trong lòng lạnh lẽo, vừa định phản bác, nhưng nghĩ đến hành vi vẫn không nhận điện thoại của Chu Vũ Hinh, lập tức liền tin tám phần.

Đúng vậy, chỉ cần chứng minh hắn bị bệnh tâm thần, Chu Vũ Hinh sẽ dễ dàng tẩy trắng. Sau đó cô ta chỉ cần nói mình quỳ xuống ở bệnh viện là vì muốn cảm tạ Lâm tổng, sau khi lấy được tín nhiệm của Lâm Cừ, liền có thể thoát khỏi khốn cảnh bị toàn mạng xã hội bôi đen.

Quả nhiên độc ác nhất là lòng dạ đàn bà! Con đàn bà thối tha này muốn coi lão tử là đứa con bị vứt bỏ à! Nghĩ cũng thật đẹp!

Đỗ Kiện Khang lập tức lớn tiếng mắng mỏ: "Chu Vũ Hinh nói tính cái rắm gì, tôi là bệnh nhân, tôi không đồng ý thì không thể chuyển!"

"Đỗ tiên sinh, cậu bình tĩnh một chút!" Chủ nhiệm Triệu trấn an vài câu, đột nhiên vung tay về phía sau: "Người đâu, mau tới đè hắn lại giúp tôi! Tiểu Vương, mau đi lấy thuốc an thần!"

Hai bác sĩ cao lớn vạm vỡ vọt vào, mỗi người nắm lấy một cánh tay của hắn vặn về phía sau, vững vàng khống chế hắn.

"Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Cứu tôi với!" Đỗ Kiện Khang sợ hãi hét lên, nhưng căn bản không có ai tới cứu hắn cả.

Mãi mới có bệnh nhân thò đầu ra cửa nhìn, chủ nhiệm Triệu tiến lên giải thích vài câu, đối phương lập tức không còn nghi ngờ, quay đầu rời đi.

"Tôi muốn xuất viện! Tôi không bị bệnh gì cả! Cho tôi xuất viện!" Thấy y tá mang mũi tiêm thuốc tới, Đỗ Kiện Khang lập tức điên cuồng tự vả mình: "Không phải cư dân mạng nói rồi sao? Bệnh của tôi đều là giả! Tôi chỉ muốn lừa ăn lừa uống mà thôi! Tôi biết sai rồi...".

Chủ nhiệm Triệu vẻ mặt trầm trọng, vô cùng đau lòng nói với đồng nghiệp: "Tôi đã nói phải chuyển đến khoa tâm thần sớm một chút rồi! Kéo dài lâu như vậy, bệnh tình quả nhiên nặng thêm, bắt đầu nói mê sảng rồi."

Mấy bác sĩ bên cạnh lập tức gật đầu, bộ dáng rất tán thành, không ai có ý đồ giải cứu hắn.

Khi mũi kim đâm vào da thịt, trái tim Đỗ Kiện Khang lập tức chìm xuống đáy cốc, hắn cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đáng tiếc cuối cùng vẫn bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh lại, Đỗ Kiện Khang phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh xa lạ, hai bác sĩ đang ở phòng làm việc bên cạnh nhẹ giọng nói chuyện.

Sau khi ý thức được hành động tự do của mình, Đỗ Kiện Khang lập tức như bôi dầu dưới chân chạy ra khỏi bệnh viện.

Vô nghĩa, lúc này còn suy nghĩ cái gì? Dù bị mắng trên mạng thậm tệ hơn nữa cũng tốt hơn bị coi thành bệnh tâm thần thực sự!

Thoáng nhìn bóng lưng người nào đó vội vàng rời đi, chủ nhiệm Triệu thu hồi thiết bị gây nhiễu tín hiệu, cười như hồ ly: Có thể coi như thành công đuổi ôn thần này đi! Mấy tháng nay người trong bệnh viện đều bị hắn giày vò không nhẹ!

Ông quay đầu nhìn đám y tá và bác sĩ đang hoan hô, dặn dò: "Thu dọn đồ đạc của Đỗ Kiện Khang rồi gửi về nhà cho cậu ta. Tôi xuống lầu một làm thủ tục xuất viện cho cậu ta."

Mọi người lập tức đáp ứng, một bác sĩ đề nghị: "Lát nữa lấy nước lá bưởi lau gian phòng hắn ở kia đi, đuổi xui xẻo đi, bằng không cho bệnh nhân khác ở lại không tốt!"

Đối với việc Đỗ tiên sinh rời đi, không ai biểu hiện ra chút không nỡ nào, có thể thấy được người nào đó bị người chê chó ghét đến trình độ nhất định.