Edit+ Beta: DinhDiepKyVan
Sở Ca nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi thật sâu, “Vậy thì tốt rồi.” Sau đó gắt gao ôm chặt Đường Huân, “Chú, chú có tin hay không, con kỳ thật vẫn nhớ rõ chuyện lúc con bốn tuổi?”
Đường Huân sửng sốt một chút, “Con nói, con còn nhớ chuyện lúc con bốn tuổi?”
“Vâng, con biết con là con nuôi của ba mẹ.”
“Con…” Đường Huân sửng sốt một chút, có chút không biết mở miệng như thế nào.
“Kỳ thật cũng không có gì, con nhớ rõ chuyện lúc trước con được ba mẹ nhận nuôi, con từng có một người mẹ, mẹ lớn lên rất xinh đẹp, xung quanh mẹ có rất nhiều người theo đuổi, nhưng trong lòng của mẹ chỉ có cha ruột con, cho nên không có quan tâm tới bọn họ. Thời điểm vừa mới bắt đầu, trên người mẹ còn có một ít tiền Trịnh Nham cho, tiền đó chúng ta cũng có thể sống qua ngày. Nhưng thời gian dài, tiền cũng xài hết, mẹ cũng không có tay nghề đặc biệt gì, nên chỉ có thể làm các loại việc vặt, cuộc sống liền trở nên rất khổ sở.
Cũng không biết từ khi nào, mà ánh mắt mẹ nhìn con trở nên rất kì quái, có buông tha, có oán trách, còn có hối hận. Đoạn thời gian kia, con thực sự rất sợ hãi, bởi vì con luôn có cảm giác mẹ sẽ vứt bỏ con, cho nên, từ hôm đó, con không dám khóc, không dám ghét bỏ quần áo khó coi, đồ ăn không thể ăn, rất sợ mẹ đột nhiên không cần con. Rồi buổi tối một ngày, con đang ngủ, lại không biết vì sao đột nhiên tỉnh lại, liền thấy mẹ đang ngồi ở mép giường con, dùng loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn con, nói nếu như không có con thì mẹ sẽ có một cuộc sống tốt hơn, nếu không có con, mẹ sẽ hoàn toàn không có áp lực mà gả cho người mình thích.
Lúc ấy con mê mê hoặc hoặc căn bản là nghe không hiểu lời mẹ nói, thời điểm ngày hôm sau, mẹ mua quần áo với kẹp tóc mới cho con, còn mang con đi chơi công viên giải trí đã lâu con không được đi. Chờ đến thời điểm ra về, mẹ đem con đặt ở cửa công viên giải trí, nói muốn con về sau ngoan ngoãn, không được cáu kỉnh, kêu con ở nơi đó chờ mẹ, mẹ đi mua nước cho con.
Lúc ấy con rất vui vẻ, cho rằng mẹ sẽ trở lại người mẹ ôn nhu lúc trước, sẽ không vứt bỏ con. Chính là, con chờ, chờ mãi, chờ đến lúc trời tối rồi, mà cũng không thấy mẹ tới đón con. Con mới thật sự minh bạch được mẹ thật sự không cần con…
Chú, con không ngừng suy nghĩ, nếu lúc trước con ngoan một chút, tính tình trở nên ngoan ngoãn hơn, mẹ có phải sẽ không bỏ lại con hay không. Chính là con hiện tại mới hiểu được mặc kệ con ngoan ngoãn như thế nào, mẹ cũng sẽ không cần con, bởi vì mẹ căn bản là không có làm tốt trách nhiệm của một người mẹ, con xuất hiện, chỉ là một sinh mệnh ngoài ý muốn của mẹ. Con sẽ không tha thứ cho mẹ.”
Sở Ca ngữ khí bình bình đạm đạm, giống như là đang kể lại chuyện xưa của người khác chứ không phải cô, nhưng Đường Huân vẫn cảm thấy tâm của chính mình như bị cái gì nắm lấy, đau đến khó chịu. Duỗi tay đem người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng cô, “Đều đã qua, đều đã qua rồi.”
Sở Ca buông tay đang ôm cổ hắn ra, duỗi tay chỉnh lại đầu tóc của mình, có chút ngượng ngùng. Thấy chính mình còn đang ngồi ở trên người hắn, nhịn không được mặt đỏ bừng, chạy nhanh từ trên người hắn xuống, nhưng bởi vì thời gian quỳ quá dài, nên chân tê rần, thời điểm đi xuống dưới, chân mềm nên lập tức ngã về phía trước, Đường Huân vừa đúng lúc đỡ được cô, môi hai người tức khắc chạm vào nhau.
Sở Ca chớp chớp mắt, đối với tình huống hiện tại có chút không phản ứng kịp, cứ như vậy mà hôn lên? Đường Huân cũng bị dọa sợ, hơn nữa cảm giác trong tay tại sao lại quái quái? Hắn cúi đầu thì thấy một bàn tay của hắn đang đỡ bả vai cô, một tay khác lại không nghiêng không lệch mà cầm đúng ngay ngực của cô, mà hai tay Sở Ca chống ở trên vai hắn, cái dạng này, thấy thế nào cũng giống như người yêu đang tán tỉnh nhau chứ không giống như là một tình huống ngoài ý muốn.
“Tổng tài, có Kiều thị tới.”
Tiếng đập cửa đột nhiên của thư kí làm bừng tỉnh hai người đang có chút dại ra, Sở Ca đột nhiên đẩy hắn ra, trốn vào trong phòng nghỉ. Đường Huân nhìn cô đỏ mặt né tránh hắn, nhịn không được thanh thanh giọng nói, áp xuống từng trận ngứa ngáy ở trong lòng. Mở miệng dặn dò thư kí, “Dẫn người vào đi.”
Sở Ca tránh ở trong phòng nghỉ, chậm rãi bình phục tim đang đập nhanh của chính mình, cô biết đây là cảm xúc của nguyên chủ còn đang lưu lại trong thân thể của cô. “Ngọc Đồng, có biện pháp nào có thể đem cảm xúc của cô ấy đang lưu lại trong thân thể ta xóa đi không?” Thật sự có cảm giác không an toàn.
“Hiện tại thì không có, tinh thần lực của ngươi còn chưa đủ.”
Sở Ca nhẹ nhàng cười một tiếng, mỗi lần nghe được Ngọc Đồng dùng âm thanh manh manh nói chuyện, cô liền có một loại cảm giác mãnh liệt không khoẻ.
“Đừng cười!” Ngọc Đồng sao có thể không biết cô đang cười cái gì, nó khó tránh khỏi có chút quẫn bách.
Sở Ca tức khắc càng vui vẻ, “Ai nha, vẫn là có cảm xúc mới tương đối đáng yêu!”
“Đúng rồi, ta có thể biết được tình trạng hiện tại của Tùy Hà không?”
“Có thể, đang kiểm tra tin tức… Tùy Hà hiện tại đang ở công ty Lân Thị làm trợ lý hành chính. Đứa bé kia lúc này đang ở nhà một mình. Nó đã có tư tưởng độc lập của chính mình.”
Sở Ca ha hả, “Đứa bé kia hiện tại mới có 6 tháng đi! Thật là, cũng cho cô ta bàn tay vàng quá lớn rồi!”
“Không có biện pháp, số liệu giả thiết chính là như vậy, nhưng hệ thống kiểm tra đo lường tới nguyên bản rồi không có tồn tại biến hóa, bởi vì Tùy Hà không có thời gian chơi với hắn, nên đứa bé kia hiện tại đối với Tùy Hà đã sinh ra bất mãn.”
“Bất mãn?” Sở Ca thiếu chút nữa là phun một ngụm nước, “Ha hả, chơi thật là vui.”
“Nhiệm vụ hoàn thành mức 1, ký chủ tiếp tục nỗ lực.”
“Di? Mức nhiệm vụ đổi mới?”
“Phải.” Ngọc Đồng khôi phục lại âm thanh không có phập phồng, Sở Ca tức khắc có chút quẫn bách, “Ta đây có chuyện gì ngươi đều biết?” Chẳng lẽ là chuyện vừa rồi cũng bị nhìn thấy?
“Không có, ta chỉ có thể cảm giác được tình huống hoàn thành nhiệm vụ, cụ thể thì ta không có quyền biết, bởi vì đó là chuyện riêng tư của ký chủ.”
Sở Ca nhẹ nhàng thở ra một hơi, bằng không ở trước mặt trẻ vị thành niên làm những việc xấu hổ, cô cũng cảm thấy có chút áp lực.
“Tiểu Ca, chúng ta có thể về nhà rồi.” Đường Huân mở cửa, thấy cô đang ngồi ở trên sô pha phát ngốc. Hắn còn tưởng rằng cô còn đang buồn vì chuyện của Trịnh gia. Đi qua xoa xoa đầu cô, “Được rồi, đều đã qua, chỉ cần Tiểu Ca không muốn, chú liền không để con đi.”
Sở Ca kinh ngạc nhìn hắn, cái này xem như là khen thưởng sau khi thân mật? “Thật sao?”
“Đương nhiên, chú có khi nào lừa gạt con.”
“Được, con không muốn đi, chú ngàn vạn lần đừng bỏ rơi con, bằng không con sẽ không bao giờ quan tâm tới chú nữa.”
“Được.” Đường Huân cười bảo đảm.
Về đến nhà ước chừng là vì an ủi cô, nên Đường Huân làm một bàn đồ ăn ngon, mấy năm nay, vì có thể làm nhiều món ăn có dinh dưỡng cho Sở Can nên tay nghề nấu ăn của hắn tiến bộ hẳn một bậc, nguyên bản chỉ tính là có tay nghề, nhưng hiện tại thì có thể so sánh được với đầu bếp.
Sở Ca không chú ý liền ăn nhiều, bụng căng đến mức khó chịu, ăn quá chén nên lười nhác ngồi ở trên sô pha chậm rãi xoa bụng. Bọn họ lúc trước đã thỏa thuận, Đường Huân nấu cơm, cô rửa chén. Không có người nào sẽ thích một người lười.
Đường Huân để cô cầm tiêu thực phiến, ngồi xuống bên cạnh cô, “Muốn ăn nữa chú lại làm cho con, con ăn nhiều như vậy, người khó chịu chính là con.”
Sở Ca quay đầu về phía hắn, “Thức ăn chú làm quá ngon.”
Đường Huân bật cười, thấy cô lại đem lực chú ý chuyển đến TV, hắn nghiêm túc nhìn cô trong chốc lát, phát hiện cô giống như không có vì chuyện ban ngày mà thương tâm, nên hắn cũng yên tâm.
So sánh với hai năm trước, cô gái nhỏ này cao lên cũng không ít, so với bạn cùng lứa tuổi đều cao hơn một đoạn, ngũ quan cũng nẩy nở, càng hiện lên vẻ diễm lệ, khóe mắt hơi hơi cong lên, ẩn ẩn biểu hiện ra mị ý, trên mặt rút đi vẻ trẻ con, biểu hiện ra đường cong thuộc về nữ nhân. Môi nở nang, bởi vì mới vừa ăn no nên còn phiếm hồng, mềm mại không thể tưởng tượng được, đi xuống là cổ xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo, dẫn tới người ta thật muốn cắn lên đó một ngụm.
Xuống chút nữa là ngực cao thẳng, theo hô hấp mà nhẹ nhàng phập phồng, cô thật sự đã trưởng thành, hắn thế nhưng một bàn tay cũng không nắm đủ được.
Khụ ~ ý thức được tư duy của chính mình đang bay xa, Đường Huân xoay đầu lại không dám nhìn cô, nhưng thính giác thì ngược lại đang nghe cô, hắn nghe thấy hô hấp của cô, nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của cô, Đường Huân đột nhiên đứng lên dọa cho Sở Ca nhảy dựng, ngơ ngác nhìn hắn.
Đường Huân bình phục hô hấp xuống, tận lực làm cho chính mình thoạt nhìn cùng ngày thường giống nhau, “Chú có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước, con đừng xem TV quá muộn, đi ngủ sớm một chút.”
Sở Ca gật gật đầu, “Chú, chú không sao chứ?” Đường Huân không dám quay đầu lại nhìn cô, nhưng cũng có thể nghe được giọng nói lo lắng từ cô, hắn càng nhịn không được vì ý niệm của chính mình mà cảm thấy thẹn.
“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Nói xong liền hoảng loạn đi vào phòng. Nếu lúc này hắn quay đầu lại, thì hắn sẽ phát hiện được người trong tưởng tượng của hắn đầy mặt lo lắng, lúc này trên mặt lại xuất hiện một tia diễn.
Đường Huân vào phòng mới thở dài một hơi thật sâu, sau đó vào phòng tắm, có đôi khi càng muốn quên, thì những ký ức đó ngược lại sẽ càng cắm rễ ở trong đầu, Đường Huân nhìn bàn tay, trong đầu lại nhớ tới cảm xúc hắn đụng chạm ban ngày. Hắn nói không nên lời, cái kia giống cái gì, giống mây? Giống cục bột? Mềm mại không thể tưởng tượng được, còn có đôi môi thơm ngọt, đôi mắt ướt dầm dề của cô.
Đường Huân dùng sức nắm chặt tay nhưng như thế nào cũng không thể bình tĩnh được, thậm chí… Cúi đầu nhìn về phía hạ thân, tâm tình hắn hoàn toàn tương phản, giờ phút này tinh thần cũng không khống chế được. Đường Huân cắn răng, do dự nửa ngày mới thỏa hiệp duỗi tay xuống dưới hạ thân. Sau một lúc lâu mới dần dần bình ổn, trong miệng nhẹ nhàng mà phun ra hai chữ, “Tiểu Ca…”
Đường Huân đột nhiên mở mắt ra, một lát sau cười khổ một tiếng, đem đầu để ở trên tường, cảm thụ được tim đang đập nhanh của chính mình, hắn thế nhưng đối với cô gái nhỏ mà mình nuôi lớn động tâm…
Đã biết được tâm ý của chính mình, Đường Huân lại là người tính tình quyết đoán, nếu như hắn đã động tâm, vậy thì hắn nên đem cô để ở bên người mới được!