Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 90-2: Hoàn (2)




Dưới sự sấm rền gió cuốn của Ứng Giác, hôn sự của bọn họ rất nhanh liền được định ra, toàn bộ Kính Thương Phái bắt đầu náo nhiệt trù bị, không bao lâu toàn bộ người trong Lâm Thuật cũng biết chuyện này, không ít người còn thu được thiếp cưới.



Mấy người lúc trước còn nghi ngờ tính thật giả của chuyện đạo lữ, tất cả đều bị hung hăng vả mặt, một đám lâm vào mê mang: Ứng Giác Tiên Tôn muốn thành thân?



"Tiên Tôn thật sự muốn thành thân? Liền không thể khuyên nhủ?" Trưởng lão Kính Thương Phái cẩn thận hỏi chưởng môn, "Tiên Tôn nếu là cùng người khác kết thành đạo lữ, từ đây hai người bọn họ liền khí vận tương liên, ảnh hưởng trực tiếp đến sự nghiệp tu hành của hắn sau này, sao lại không thể cẩn trọng suy xét?"



"Ta từng khuyên qua, nhưng xem bộ dáng Tiên Tôn......" Chưởng môn Kính Thương Phái cũng mặt ủ mày ê, "Tiên Tôn là sẽ không thay đổi chủ ý."



"Vớ vẩn a." Trưởng lão sôi nổi lắc đầu, một đám vô cùng đau đớn.



Chưởng môn Kính Thương Phái đột nhiên thiết hạ mấy cái kết giới cách âm, còn hạ giọng cẩn thận nói: "Tiên Tôn cùng ta lộ ra, cô nương kia cùng tâm ma của hắn có quan hệ."



Mấy trưởng lão lộ ra biểu tình khiếp sợ: "Lời này thật sự?"



Chưởng môn gật đầu thật mạnh: "Tuyệt vô hư ngôn."



"Kia vậy đi." Mấy vị trưởng lão vội vàng rời đi, cũng không nói thêm một lời.



Ứng Giác Tiên Tôn nhiều năm trước đột nhiên xuất hiện tâm ma, nhiều năm như vậy vẫn luôn không có biện pháp hóa giải, nếu thành thân là có thể giải quyết, đừng nói chỉ là đáp ứng cùng hỗ trợ chuẩn bị, liền tính muốn đi đoạt lấy tân nương tử, bọn họ cũng đạo nghĩa không thể chối từ.



Lúc này Phùng Tiếu lại gặp được Chu Ứng Chân, hắn ngồi ở trên một cây đại thụ, thoạt nhìn có chút suy yếu, khuôn mặt tái nhợt, cả người phảng phất đều tản ra hơi thở ốm yếu.



Phùng Tiếu bay lên: "Lại gặp mặt a, tâm ma tiên sinh."



"Ta càng hy vọng nàng gọi ta Chu Ứng Chân." Chu Ứng Chân cười nói, hắn xê dịch sang bên cạnh, Phùng Tiếu liền ngồi ở bên cạnh.



Nàng cười tủm tỉm đánh giá hắn: "Ngươi thoạt nhìn suy yếu không ít."



"Đúng vậy, ta rất nhanh liền phải biến mất." Hắn ngửa đầu nhìn không trung.





"Thật sự?"



"Nàng thoạt nhìn thực chờ mong." Chu Ứng Chân cười khổ.



"Không có biện pháp, ai kêu ngươi là tâm ma của hắn đâu, ngươi biến mất liền đại biểu hắn sẽ tốt lên, về tình về lý ta hẳn là nên cao hứng không phải sao."



"Vậy cũng đúng." Chu Ứng Chân cười khổ, "Tuy rằng hợp tình hợp lý, nhưng sao ta vẫn cảm thấy tâm lạnh đâu!"



"Ngươi cùng tâm ma bình thường thật sự không giống nhau."



"Những lời này nàng đã nói."



"Ta biết, nhưng ta vẫn muốn nói lại lần nữa." Phùng Tiếu nghiêm túc nhìn hắn, "Nếu ngươi không phải tâm ma, chúng ta khẳng định có thể trở thành bạn tốt."



"Vậy nàng có biết......" Chu Ứng Chân đột nhiên ghé sát vào nàng, gằn từng chữ một nói, "Nếu ta không phải tâm ma, ta tuyệt sẽ không muốn làm bằng hữu với nàng."



Vẻ mặt Phùng Tiếu ngạc nhiên: "Ta còn tưởng rằng ngươi rất thích ta đâu, thì ra ngươi chán ghét ta như vậy a?"



Tay Chu Ứng Chân nhẹ nhàng lướt qua má nàng, xúc cảm non mềm làm đáy lòng hắn run lên: "Ta cũng không chán ghét nàng, một chút cũng chưa từng có, sau này cũng tuyệt đối không có."



"Ngạch......" Phùng Tiếu chớp chớp mắt, yên lặng ngậm miệng.



Nhưng Chu Ứng Chân lại không nghĩ kết thúc đề tài này: "Lúc trước nàng không phải muốn biết, ta là vì cái gì sẽ xuất hiện sao?"



"Ngươi nguyện ý nói?" Phùng Tiếu cảm thấy trạng thái của Chu Ứng Chân lúc này có chút không thích hợp, nhưng nàng thật sự quá muốn biết, cho nên vẫn hỏi ra.



"Ta có thể nói cho nàng, nhưng ta là tâm ma, tâm ma chúng ta âm hiểm gian trá, vừa xuất hiện cũng chỉ muốn gây chuyện, chưa bao giờ làm việc tốt, càng sẽ không làm ra chuyện trái với lương tâm." Chu Ứng Chân quay đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt thế nhưng ẩn ẩn có dấu hiệu biến thành màu đỏ, "Nàng muốn từ trong miệng ta biết được đáp án, thì phải trả giá đại giới."




"Ngươi đây là chuẩn bị hắc hóa sao?" Phùng Tiếu đột nhiên cười rộ lên, "Nhưng hơi thở trên người của ngươi quá thân thiện nha, ngươi nếu là muốn giả bộ hắc hóa, thì ít nhất cũng phải ngụy trang hơi thở a! Ngươi như vậy không dọa được ta."



Chu Ứng Chân: "......"



Hắn đột nhiên có chút uể oải, làm một tâm ma, hắn thật sự quá thất bại, liền muốn tàn nhẫn cũng không làm được.



"Ngươi nói đúng, ta hắc hóa không được, bởi vì ta đối với ngươi căn bản không thể nhẫn tâm, nhưng mà ta xác thật muốn lấy một chút thù lao, nàng nguyện ý trả giá cái gì?"



"Ngươi muốn cái gì?" Phùng Tiếu có chút tò mò, một tâm ma như hắn muốn lấy được thứ gì từ trên người nàng?



Chu Ứng Chân chậm rãi lại gần nàng, thẳng đến khi khoảng cách chỉ còn lại một chút mới dừng lại, hắn nhìn nữ hài gần trong gang tấc, vốn định vươn tay sờ sờ mặt nàng, lại phát hiện hai tay dưới tay áo đều đã biến thành trong suốt.



Hắn hơi có chút không cam lòng vươn tay, bàn tay trong suốt lướt qua gương mặt nàng, Phùng Tiếu không có cảm giác gì, hắn cũng không có.



"Ta muốn, nàng vĩnh viễn nhớ kỹ ta." Hắn nhẹ giọng nói.



"Có thể a!" Phùng Tiếu Tiếu cười cười nói, "Vậy ngươi có thể nói cho ta nguyên nhân mà ngươi xuất hiện rồi chứ?"




"Nàng có từng nghĩ tới hay chưa, với tu vi với địa vị hiện giờ của Ứng Giác, còn có cái gì là không chiếm được?" Chu Ứng Chân ân cần *thiện dụ.



(*đoạn này mị cũng không hiểu lắm)



"Cái này ta cũng cảm thấy kỳ quái, ta suy nghĩ vài ngày, cũng không thể nghĩ ra đáp án."



"Có a! Một thứ hắn nhiều năm như vậy đều cầu không được, đuổi không kịp." Chu Ứng Chân nhếch môi, tươi cười xán lạn nói



"Đó chính là nàng a! Phùng Tiếu, nàng chính là tâm nguyện hắn cầu mà không được, nàng chính là nguyên nhân khiến hắn sinh ra tâm ma."




"Ta, chính là bởi vì nàng mà xuất hiện."



- ---



Sắc trời dần dần có chút u ám, Chu Ứng Chân đã đi rồi, Phùng Tiếu lại vẫn ngây ngốc ngồi trên cành cây, thật lâu không có nhúc nhích.



Cành cây hơi hơi rung động, bên cạnh nàng liền xuất hiện một người, áo choàng trong tay hắn nhẹ nhàng bao lấy người nàng.



Phùng Tiếu nghiêng đầu, dựa vào vai Ứng Giác: "Ta cư nhiên đã khiến chàng thích ta như vậy?"



"Đúng vậy, thích đến tận xương tủy." Ứng Giác ôm nàng.



"A......" Nàng trở tay ôm hắn, hai người lẳng lặng thưởng thức bầu trời đầy tinh quang.



Hồi lâu qua đi, Phùng Tiếu đột nhiên ngồi thẳng lên: "Đúng rồi, một khi đã như vậy, vậy chuyện chàng hạ phàm lịch kiếp là như thế nào? Phù du kính Kính Linh là xảy ra chuyện gì?"



Ứng Giác: "......"



"Thành thật nói rõ cho ta." Phùng Tiếu nhéo tai hắn, "Nếu chàng dám có nửa câu nói dối, xem ta sẽ đối phó với chàng như thế nào."



Ứng Giác ho khan một tiếng: "Phu nhân trí tuệ bất phàm, không phải đã đoán được sao? Cái gọi là lịch kiếp là giả, phù du kính cũng là ta sai nó đi tìm phu nhân, chính là muốn để phu nhân biết được một chút tâm ý của ta, sẽ không tiếp tục muốn né ta thật xa."



"A, quả nhiên là một âm mưu." Nàng vẫn luôn ẩn ẩn hoài nghi, nhưng bởi vì trong lúc cùng phù du kính hợp tác, nàng xác thật đạt được không ít chỗ tốt, cho nên liền không nói toạc ra, không nghĩ tới phù du kính lại là gián tiệp hai mặt.



"Vậy hiện tại nó ở nơi nào? Thời điểm ta phi thăng, vì sao nó lại nói bản thân không sống được bao lâu, cho nên đem toàn bộ linh lực cùng khí vận đều cho ta?"