Nam Chủ Kịch Bản Này Không Đúng

Chương 53: Bị thương




" nếu cứ làm ồn ở đây, Tiểu Hy sẽ tỉnh dậy đấy" Trương Đình Phong mỉm cười nói.

Giang Kiến Bân suy nghĩ một lát, lại nhìn về cửa phòng đã đóng, mới thỏa hiệp là rời đi tìm một chỗ khác vắng vẻ để mà ’ tâm sự ’ cùng Trương Đình Phong.

Hai người cất bước rồi khỏi viện của Lâm Ngôn Hy, họ đến chỗ tương đối vắng, bốn mắt nhìn nhau đầy ý tứ dò xét.Cuối cùng Giang Kiến Bân không nhịn nổi mà hỏi gã về mối quan hệ với y.

" ngươi có mối quan hệ gì với Tiểu Hy?"

" phải là ta hỏi ngài mới đúng? ngài tại sao lại quan tâm đệ ấy như vậy?" Trương Đình Phong cười híp mắt nhìn ông nói.

“…” Hai người lại vô thế giằng co qua lại, không khí đầy mùi vương cung bật kiếm.

" thôi vậy, ta nói mối quan hệ với em ấy cũng được, cũng chẳng có bí mật gì" cuối cùng vẫn là Trương Đình Phong lên tiếng trước, gã cười đầy vui vẻ nói.

" đệ ấy chính là phu lang tương lai của ta mà thôi, dù sao bọn ta đã thân thiết đến mức, có cái gì của Tiểu Hy Nhi mà ta không nhìn thấy đâu" Trương Đình Phong nhếch mép một nụ cười rất đáng đánh đòn, gã tự hào mà khoe mẽ.

Vừa nghe đến đây, Giang thành chủ bình tĩnh như vậy cũng không nhịn nổi mà động thủ, một chưởng hướng gã mà đánh tới.

Một chiêu đầy uy lực, xé gió mà đến, Trương Đình Phong né đi, nhưng Giang Kiến Bân ra đòn liên tiếp, dù sao ông là lão quái vật, tu vi đã vượt qua phân thần nhiều.Trương Đình Phong không nhìn ra tu vi của ông, nhưng gã biết mình không phải đối thủ.

Nhưng tên điên Trương Đình Phong còn kích động Giang Kiến Bân, người thì né đòn rồi ra đòn đánh chả, người cũng bị Giang thành chủ đánh bị thương, nhưng miệng vẫn cứng.

" ta cùng đệ ấy, mối quan hệ vô cùng thân thiết nha, Tiểu Hy Nhi lúc nào cũng kêu ta là Phong ca ca, ây ya thật muốn nghe đệ ấy gọi một tiếng phu quân đó "

Kẻ không biết xấu hổ Trương Đình Phong, có vẻ niềm vui của gã là chọc cho người khác tức điên lên thì phải.Giang Kiến Bân nghe liền càng tức giận hơn.

" khụ…ây ya đau quá đó " Trương Đình Phong phun ra một ngụm máu, cười một tiếng nói.

Trong phòng của Lâm Ngôn Hy.

Y ngủ được một lúc, lăn lộn một hồi sờ bên cạnh không có ai, liền mở mắt ra nhìn xung quanh không thấy Trương Đình Phong đâu cả.

Lâm Ngôn Hy ngồi dậy, mặc y phục vào mở cửa ra ngoài tìm gã, giờ này khuya rồi huynh ấy còn đi đâu được chứ.Y lo lắng mà ra ngoài tìm gã, đi một vòng đến hậu hoa viên đoạn có mấy hòn đá giả thì nghe thấy tiếng va chạm của vũ khí.

Lần theo tiếng động y tò mò đi tới, nhìn thấy liền hoảng không thôi.Trước mắt y Giang Kiến Bân đang muốn hướng kiếm đâm tới Trương Đình Phong, trái tim y như muốn rơi ra ngoài vậy.

Đầu óc không suy nghĩ kịp mà chạy nhanh lại phía Trương Đình Phong.

" Phong ca ca " Lâm Ngôn Hy chắn trước người của Trương Đình Phong, mũi kiếm hướng y càng lúc càng gần, Giang Kiến Bân không thu kịp kiếm khi y xuất hiện bắt ngờ.

" Tiểu Hy Nhi! " Cũng may Trương Đình Phong nhanh tay, ôm lấy y, xoay người lại, lấy thân mình cảng lại kiếm của Giang Kiến Bân.

" phụt " Một ngụm máu từ miệng của gã phun ra, may quá đệ ấy không sao là được rồi.

" Phong ca ca, hu hu huynh đừng có chuyện gì đó!" Lâm Ngôn Hy nước mắt lã chã rơi xuống, ôm lấy Trương Đình Phong đã gục trên người y.

" không sao, không…chết được…đệ không có gì là được rồi…khụ…khụ " Gã cười nhìn y, khi mà bản thân phun ra một bún máu nữa.

" Giang thành chủ, sao ngài lại tấn công huynh ấy, nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ không tha thứ cho ngài đâu!" Lâm Ngôn Hy trừng đôi mắt phiếm hồng của mình nhìn Giang Kiến Bân.

" huynh sẽ không có chuyện gì đâu" Lâm Ngôn Hy nức nở mà lau máu ở khóe miệng cho gã, y cầm cây kiếm bản mệnh của Trương Đình Phong cầm khi nãy bị rơi xuống đất lên.

" xẹt " Không do dự mà cắt vào lòng bàn tay, một vết cắt dài và sâu, máu tuôn ra nhanh chóng.

" huynh há miệng ra, nhanh uống đi thì huynh sẽ không sao hức hức " Lâm Ngôn Hy đưa lại lại kề vào miệng của gã.

Đương nhiên Trương Đình Phong tin tưởng y vô điều kiện, gã há miệng ra, máu của y chảy vào miệng của y.Tổn thương trong cơ thể lại có một nguồn năng lượng kì lạ lấy đầy, chữa lành lại dần dần cho gã.

Các vết thương ngoài da cũng đã không còn chảy máu nữa, nội thương bên trong cũng đã ổn định lại, gã không còn hộc máu nữa.

Lâm Ngôn Hy cho gã uống cũng kha khá máu của y, thì sắc mặt Trương Đình Phong mới hồng hào không còn trắng bệch nữa.Lúc này gã mới động đẩy được, liền ngồi dậy mà cầm lấy tay y, xé y phục của bản thân ra quấn lại vết thương trên tay của y.

" đệ bị thương rồi, ta xin lỗi, đau không, ta thổi sẽ không đau nữa " Trương Đình Phong ánh mắt không khỏi đau lòng, nhìn vết thương trên tay y mà hàm răng cắn chặt lại.

" đệ không sao, vết thương nhỏ thôi, huynh mới là người có sao đó " Lâm Ngôn Hy nhìn vết kiếm trên người của gã mà đau lòng không thôi.

Bên cạnh Giang Kiến Bân đã chứng kiến hết mọi chuyện, ông càng chắc chắn hơn.