Mộc sẽ ra chap mỗi ngày hoặc là cách một ngày rồi ra một chap.Ngày lễ có thể sẽ bão hoặc dịp đặc biệt nào đó.
Các nàng cứ thoải mái chèo thuyền nha, Mộc chưa có cp chính đâu nè.
...........
" sư đệ đi đâu vậy ?" Từ trong bóng tối xuất hiện một nam nhân cao lớn, cả thân hơi thở nhẹ nhàng nho nhã.
Sau khi bước ra ngoài ánh sáng, Lâm Ngôn Hy có thể từ trên y phục mà nhận biết nam nhân này là người của Nhạc Khí Môn.Lúc này tiểu sư muội đáng yêu của y, từ bên trong chạy ra, ôm lấy cánh tay của Lâm Ngôn Hy làm nũng.
" sư huynh, đi thật nhanh đó bỏ muội lại hà " Tuệ Tĩnh Nhi chu môi nói.
" muội đó...nhiều chuyện " Y lấy ngón trỏ chỉ vào trán nàng mắng yêu, nữ chính đúng là đáng yêu như trong tiểu thuyết miêu tả, manh chết người nha.
" a đại sư huynh " Hạ Đình quay qua vui vẻ nhìn nam nhân mới xuất hiện hô lên.
Lâm Ngôn Hy nháy mắt phấn chấn, đây rồi, đây rồi tình tiết, nam phụ cùng nữ chính gặp nhau, quá phấn khích.Như thể chưa đủ đệ y ăn dưa vậy, sau đó Mục Nhã Trúc cùng Tiêu Dật đồng loạt xuất hiện.
Quá tuyệt! cmn phấn khích, nam nữ chính, nam phụ si tình, nam phụ chính diện thúc đẩy kịch bản, cùng nam phản diện đều đứng chung khung hình!.
Đời này y ăn dưa nhiêu đây chết cũng mãn nguyện, tiếp đi tình tiết máu chó, đấu đá lẫn nhau đâu.Có vẻ y quá nhập tâm đến suy nghĩ của mình, mà mọi người nói gì y cũng không quan tâm.
" Tiểu Hy " Mục Nhã Trúc nhàn nhạt gọi, giọng lớn hơn mấy phần.
" vâng!" Lâm Ngôn Hy bị gọi mà giật mình thoát khỏi suy nghĩ.
" con lại suy nghĩ tung lung nữa rồi " Mục Nhã Trúc gõ vào trán tiểu đệ tử mình, rồi thở dài.
" giải tán đi, còn nghỉ ngơi chẳng bị cho đại hội " Mục Nhã Trúc nhìn lướt qua hai người của Nhạc Khí Môn đang hành lễ với hắn, rồi sau đó đi về phía trước.
Ba sư huynh đệ cũng lon ton đi theo, cả bốn hướng về Thanh Tiêu Phong,không khí giữa thầy trò vô cùng hài hòa.Người nói nhiều nhất là Tuệ Tĩnh Nhi, người mà cũng hợp tác trả lời cùng nàng là Lâm Ngôn Hy, còn hai người kia im lặng bảo trì, không lên tiếng.
Sau khi bốn người dần đi xa thì Hạ Đình nhìn Bạch Lam Hạo cười ngốc nghếch nói.
" sư huynh lo lắng cho đệ sao?"
" ừm, sợ đệ đi lạc "
" đệ có phải trẻ con đâu" Hạ Đình chu môi
" ha~ đệ là đứa trẻ lớn xác " Bạch Hạo Lam trêu chọc tiểu sư đệ nhà mình nói.
Hai người không cảnh vô cùng hài hòa, đến khi Hạ Đình nhắc về Lâm Ngôn Hy " sư huynh, y thật xinh đẹp nha "
" ừm " Bạch Hạo Lam đồng ý nói, đúng là xinh đẹp.
Hạ Đình nghe vậy hơi rũ mắt " nếu như..."
" đệ nói gì cơ " Bạch Hạo Lam không nghe rõ y nói, liền hỏi lại.
" không có gì ạ, sư huynh mấy món khi nãy thật ngon " Hạ Đình lại đi về phía trước, miệng nhỏ líu lo nói không ngừng, còn Bạch Hạo Lam cũng không chê phiền theo sau nghe y nói.
Hạ Đình muốn nói là ' nếu như sư huynh cũng khen đệ như vậy thật tốt, hoặc là đệ xinh đẹp như vậy cũng tốt ' .
Tuy nhiên như vậy cũng tốt rồi, chỉ cần...
Quay về bên phía Lâm Ngôn Hy, sau khi không có người ngoài nữa.Y trực tiếp không còn dáng vẻ tu sĩ nữa, dáng đi tùy tiện, ưỡn ẹo xương sống đã mỏi nhức của mình.
" mệt chết đi được, về đánh một giấc liền thoải mái!" Lâm Ngôn Hy tùy ý nói.
" bộp " một cái gõ nhẹ vào đầu của y, đó chính là sư tôn Mục Nhã Trúc thân yêu của Lâm Ngôn Hy đáng y đó.
" sư tôn ~ " Lâm Ngôn Hy làm nũng ,mắt long lanh với hắn.
" khụ, không ra dáng người tu tiên gì cả "
" nhưng con mệt lắm " Lâm Ngôn Hy ủy khuất nói, nếu dành thời gian này ăn và ngủ, thì không biết thoải mái bao nhiêu.
" lần sau, con không thích thì không cần đến " Mục Nhã Trúc thở dài chịu thua nói.
" ba ngày nữa là đại hội, ngày mai ta dẫn các con đi dạo phố chỗ người phàm " Mục Nhã Trúc sợ Lâm Ngôn Hy áp lực chuyện đại hội dẫn y đi chơi cũng tốt, để y mãi trên núi lâu ngày bức bách.
Hắn nghĩ dù sao tiền bản thân sài cũng không hết, tiêu cho y cũng không việc gì.