Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã ba tháng trôi qua.
Diệp Kỳ xem báo cáo mà cấp dưới trình lên, cảm thấy đầu có chút đau. Tuy rằng đã tận lực ngăn trở, nhưng nam chính và nữ chính vẫn là dây vào nhau. Hơn nữa theo báo cáo đề cập, tựa hồ Y Nhạc Tâm đã yêu Trang Yến. Chỉ tiếc rằng Trang Yến phong lưu vô tâm, đối với hắn Y Nhạc Tâm chỉ là bạn tình, hơn nữa còn là thế thân cho người hắn yêu!
Nhưng trong lúc này, Trang Yến vẫn vô cùng sủng ái Y Nhạc Tâm!
Thất Nhi đứng phía sau Diệp Kỳ, có chút tẻ nhạt chỉnh trang lại móng tay của mình, lầm bầm: "Thiếu chủ, sao cậu lại để ý cô gái tên Y Nhạc Tâm đó như vậy? Còn phái người giám thị cô ta!" Nói xong, mị nhãn của cô quét qua, chìn chằm chằm gò má Diệp Kỳ: "Thiếu chủ, không phải là cậu coi trọng cô gái đó đấy chứ? Nếu muốn thì đem cô ta về là được rồi~" Thất Nhi ám muội cười cợt, thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không nghe được câu trả lời của Diệp Kỳ, cô đành im lặng, ủy khuất nói: "Thiếu chủ, nếu cậu không thích cô ta, không lẽ cậu thích Trang Yến?"
Rốt cuộc Diệp Kỳ cũng có phản ứng, cậu ngẩng đầu lên: "Vì sao cô lại nghĩ như thế?"
Môi đỏ của Thất Nhi cong lên: "Thiếu chủ không thích cô gái kia thì sao còn cho người theo dõi cô ta chứ? Hơn nữa người giám sát đều có thể coi là người lợi hại trong tổ chức, nhưng vẫn có mấy lần suýt thì bị Trang Yến phát hiện~"
Diệp Kỳ cười nhẹ, đáy mắt không có bất luận dù chỉ là một chút cảm tình, giải thích: "Tôi không thích bọn họ, chỉ là có chút nguyên nhân đặc thù phải giám sát họ mà thôi." Nữ nhân này không phải là loại người lắm miệng, lại rất trung thành với cậu, thậm chí còn trung thành với cậu hơn cả với cha cậu, nên Diệp Kỳ rất yên tâm nói sơ qua một chút.
Thất Nhi gật đầu, trong đầu vẫn như rơi vào sương mù không hiểu gì. Thế nhưng cô biết, nếu thiếu chủ không muốn nói thì cô cứ giữ im lặng thôi~
Chỉnh xong móng tay, Thất Nhi ngoan ngoãn chờ Diệp Kỳ giải quyết số nhiệm vụ còn lại mà Boss giao phó mới tiến lên làm nũng: "Thiếu chủ~"
Diệp Kỳ ngẩng đầu: "?" Cậu nhìn thấy mu bàn tay trắng nõn của Thất Nhi, bàn tay phi thường xinh đẹp. Nhưng là có ý gì?
Đợi một hồi thật sự thấy Diệp Kỳ không biểu thị gì, Thất Nhi dậm chân, gắt giọng: "Thiếu chủ à cậu không cảm thấy tay tôi tuy rằng đẹp, nhưng thiếu mất gì đó hay sao?", còn chép miệng ra hiệu.
Trong lòng Diệp Kỳ xoay chuyển, hiểu ra đối phương đây là muốn mua nhẫn làm trang sức.
Cậu suy nghĩ một chút về thời gian còn lại, trong tay cũng không còn nhiều việc, Diệp Kỳ đáp ứng: "Muốn đi đâu chọn nhẫn?"
Theo ý kiến của Thất Nhi đến cửa hàng, Diệp Kỳ xuống xe, Thất Nhi lập tức kéo lấy khuỷu tay cậu.
Chờ Thất Nhi chọn xong nhẫn, hài lòng xem đi xem lại trang sức trên tay. Cô nở nụ cười, đi tới bên người Diệp Kỳ, thuận thế dựa sát trong ngực cậu: "Thiếu chủ tặng nhẫn cho tôi, tôi cũng nên làm gì đó để báo đáp, không phải sao?" Cô nhón chân lên, ám muội thở khí bên tai Diệp Kỳ: "Không thì để tôi hầu hạ thiếu chủ đêm nay?"
Diệp Kỳ hơi nhíu mày, có chút không thích ứng, cậu đưa tay muốn đẩy Thất Nhi ra.
Ngay sau đó cậu nghe thấy một giọng nam mang theo tức giận đè nén: "Hai người đang làm gì?" Kiểu nói này giống như đang bắt gian vậy.
Diệp Kỳ ôm lấy Thất Nhi xoay người lại, Trang Yến? Tầm mắt cậu quay quanh Trang Yến một vòng, Diệp Kỳ lập tức hiểu rõ, hóa ra đi cùng tình nhân! Nhưng nhìn đến bộ mặt tức giận của Trang Yến, cậu nghi hoặc, đây là làm sao?
Thấy Diệp Kỳ nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh mình, không hiểu sao Trang Yến giống như bị điện giật, đột nhiên đẩy người kia ra.
Nữ nhân mang giày cao gót còn chưa kịp phản ứng lại, lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất. Đôi mắt ngập nước của cô ta tức thì oan ức nhìn về phía Trang Yến lại không chiếm được hồi đáp, chỉ có thể quay sang trừng mắt về phía Diệp Kỳ! Đều do người đàn ông này! Rõ ràng là Trang tổng đã đáp ứng mang cô đến đây chọn trang sức làm quà! Nhưng lúc ở dưới lầu nhìn thấy người đàn ông này, Trang tổng giống như là bị kích thích, không để ý đến cô ở phía sau mà một mình chạy lên, hại cô mang cao gót chạy theo đến đau cả chân!
"Yến, đây là ai?' Nữ nhân thu thập xong nội tâm đầy căm ghét của mình trong chớp mắt, mặt đầy ý cười hỏi.
Lời nói rất bình thường lại làm cho Diệp Kỳ cảm thấy tựa hồ đang nhắm vào mình. Cậu không khỏi nhíu mày! Tiểu cầu màu đen đột nhiên bay ra từ trong thân thể Diệp Kỳ, nói rằng:
(Thất Thất cậu quên rồi à, đây chính là một nữ pháo hôi của thế giới này đó~ Cô ta là một tiểu minh tinh, cũng là bởi khuôn mặt có chút tương tự với bạch nguyệt quang của nam chính mà được coi trọng! Ở trong nguyên văn, nữ pháo hôi này hại nữ chính nhiều lần, mãi đến tận khi bạch nguyệt quang của nam chính sắp trở về mới bị cho đi nhận cơm hộp. Hiện tại cô ta đang gây hấn với cậu đó~)
Tiểu cầu trắng đen nói nghe nhẹ nhàng, nhưng trong cốt truyện gốc thì nữ phụ này quả thật làm khó dễ nữ chính không ít lần, nhưng thủ đoạn trên giường của cô ta rất tuyệt vời, vì thế nam chính thiên vị nữ phụ, không làm gì cô ta. Vì chuyện này mà nữ chính khóc không ít lần!
Thế nhưng Diệp Kỳ không phải nữ chính, cậu cũng không phải bánh bao mềm. Thất Nhi càng không phải là người tốt lành gì, nhìn thấy phản ứng của nữ nhân kia, sắc mặt cô lập tức lạnh đi. Thất Nhi duy trì vẻ mặt xinh đẹp, phong tình vạn chủng đi đến trước người cô ả, kiều mị cười, vẻ đẹp khiến trong lòng ả nữ phụ đố kị vạn phần. Thế nhưng sau một khắc, cô ta lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì kèm theo vụ cười vũ mị là bạt tai lia tới.
Cảm giác nóng bỏng trên mặt làm cô ta phục hồi tinh thần, nhất thời trong mắt ngưng tụ ra hơi nước, nước mắt chực rơi, dáng dấp khi nhìn về phía Trang Yến làm người sinh lòng thương hại.
—-----------------------------
Hai mỹ nhân tranh đấu, não bổ vợ chính tiểu tam gì đó một đống nhảy ra không ngừng!
May mà khu vực này chủ yếu phục vụ người có tiền, dòng người tương đối ít. Sau khi nhìn thấy trong đó có một người là Trang Yến thì yên lặng tránh ra chỗ khác, bọn họ không xem nổi cũng không trêu chọc nổi. Hóng cuộc vui cũng phải có thực lực đó đã!
Nước mắt của nữ nhân không làm cho Trang Yến có chút bận tâm nào, ngược lại trong lòng có chút buồn bực.
"Kỳ, em nghe tôi nói!" Trang Yến cũng không cố chấp chất vấn tại sao Diệp Kỳ đi cùng Thất Nhi tới đây chọn nhẫn, chỉ là muốn giải thích.
Diệp Kỳ nhìn Trang Yến một chút, hỏi: "Nói cái gì?"
Đúng vậy... Nói gì? Nhất thời Trang Yến im lặng.
Thất Nhi cũng về lại bên người Diệp Kỳ, đưa tay kéo cậu, gật đầu với Trang Yến: "Trang tổng."
Trang Yến gật đầu, nhìn đến vẻ kiều mị câu nhân của Thất Nhi nhưng lại không có tâm tư muốn lên giường chơi đùa với đối phương một chút như lần đầu gặp. Ngược lại đáy lòng chỉ có phiền muộn! Còn có lửa giận không tên bốc lên... Đến cùng hắn đang nghĩ cái gì?