Nam Chủ Hắc Hóa Phách Thượng Ta

Chương 1: Hệ thống




Diệp Kỳ là một người bình thường.

Trời sinh đã là người thiếu hụt cảm tình, đối với những sự việc phát sinh xung quanh mình, cậu thản nhiên bất kể, thờ ơ không động lòng. Nói một cách đơn giản là không có cảm giác gì.

Bi thương, sung sướng, những loại cảm xúc mà người khác đều có, đối với Diệp Kỳ mà nói, là những thứ không thể hiểu được. Ở trong mắt cậu, những cảm xúc này cũng giống như con chữ đen in trên mặt giấy trắng, cậu có thể đọc được, có thể nhớ kĩ, có thể lí giải, nhưng không thể cảm nhận chúng từ bản thân mình. Tình cảm trống không đến đáng sợ.

Đương nhiên, Thượng Đế đóng lại cánh cửa lớn này của Diệp Kỳ thì cũng mở ra cho cậu cánh cửa sổ.

Đối lập với giao động tình cảm cực thấp, Diệp Kỳ thông minh đến đáng sợ.

Học bá? Có vẻ? Có thể? Đại khái? Hoặc có thể nói là học thần?

Từ nhỏ Diệp Kỳ đã là "con nhà người ta" trong truyền thuyết. Phàm là bạn học cùng lớp với Diệp Kỳ, đại đa số đều sâu sắc cảm nhận được chỗ đáng sợ của cậu. Đó chính là sau mỗi lần họp phụ huynh, họ đều sẽ bị bố mẹ cằn nhằn bên tai: "Nhìn Diệp Kỳ nhà người ta kìa! Nhìn lại con đi! Sao lại như vậy! Người ta là cha mẹ sinh! Con không phải cũng là cha mẹ sinh hay sao! Tại sao khác biệt lại lớn như vậy!"

Nói chung, Diệp Kỳ là tấm gương mà đông đảo phụ huynh dùng để giáo dục con mình, cũng là đối tượng mà đám học sinh oán niệm.

Thế nhưng...

Nếu như bạn là học thần, thành tích được người người tán thưởng, vậy phản ứng của bạn là gì? Tự hào? Kiêu ngạo? Đắc ý?

A... Nhưng những thứ này đối với Diệp Kỳ có ích lợi gì?

Thi được giải nhất, đúng thế! Nhưng Diệp Kỳ sẽ không bởi vì chuyện đó mà hài lòng, cũng sẽ không vì vậy mà đắc ý. Bời vì chuyện này với cậu cũng đơn giản như uống một ly nước. Xin hỏi... ai sẽ kiêu ngạo đắc ý khi uống một hớp nước chứ? Không thể đâu phải không?

Mỗi khi cha mẹ Diệp Kỳ nghe được người lạ, đồng nghiệp, thân thích... khen con cái nhà mình, đều sẽ lắc đầu cười khổ...

Khi còn bé, Diệp Kỳ không hiểu vì sao cha mẹ thường đờ ra nhìn mình, một lát sau như là không chịu đựng được nữa mà bụm mặt gào khóc. Khi lớn lên, Diệp Kỳ đã hiểu. Thế nhưng chỉ hiểu thì có ích lợi gì? Cậu không thể cảm nhận được cho dù chỉ là một tia cao hứng hay bi thương.

"Ba... Mẹ..."

Diệp Kỳ nhìn hai người trước mặt, cảm xúc khổ sở nơi đáy mắt chợt lóe...

Người ngồi trên giường, cả người đều ngơ ngác như kẻ ngốc chính là mẹ cậu. Từ khi cậu chết đi, mẹ cũng đã duy trì động tác này được hai ngày. Bất luận ai hỏi bà, bà đều sẽ thất thần trả lời: "Tôi đang đợi Tiểu Kỳ về nhà." Ba cậu một tay bưng bát đũa, một tay khác đặt trên vai vợ nhẹ nhàng an ủi, trên mặt cũng không giấu nổi đau buồn. Đối với cái chết của con trai, ông cũng đau không kém gì vợ, thế nhưng cho dù trong lòng sầu khổ, ông cũng chỉ có thể cố nén. Dù sao, ngoại trừ con trai, còn có con gái cần bọn họ. Chỉ hi vọng vợ ông có thể nghĩ thoáng một chút...

Diệp Kỳ hơi mím môi, cậu rũ mắt nhìn nửa người dưới trong suốt của mình, chờ đến khi giương mắt lên, một chút cảm xúc vốn đã ít đến mức đáng thương đó cũng biến mất. Trong đôi mắt của cậu chẳng sót lại đau khổ không vui. Duy nhất còn lại cũng chỉ là lí trí.

(Keng— Kí chỉ suy nghĩ kĩ chưa? Cơ hội chỉ đến một lần thôi nha~)

Bên tai cậu đột nhiên truyền đến âm thanh vui vẻ khiến Diệp Kỳ hơi nghiêng đầu qua, một luồng tia sáng chói mắt làm cậu phải nhắm mắt lại. Đợi đến lúc mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã thay đổi. Đây là một không gian trắng tinh, không lẫn một chút màu tạp. Đối với người khác, đây có lẽ là một sự kiện khiến họ kinh ngạc không thôi, nhưng ở trong mắt Diệp Kỳ, việc này bình thường đến không thể bình thường hơn.

Cách đó không xa trước mặt cậu, một viên cầu trắng nhỏ trôi nổi trên không trung, lẳng lặng nhấp nhô. Xung quanh viên cầu lập lòe ánh sao nhỏ vụn màu đen, trông lông xù xù. Bất kể nhìn xa hay gần cũng làm người cảm thấy đây là một món đồ chơi cho mèo...

Tiểu cầu màu trắng chuyển động thân thể của nó, không để ý lắm đến ánh mắt đánh giá của Diệp Kỳ. Dù sao sau này cũng có khả năng là kí chủ của mình, nhìn vài lần mà thôi, kí chủ cũng chẳng có kĩ năng "nhìn cũng mang thai".

(Kí chủ nhìn xem! Cha mẹ cậu vì cái chết của cậu mà bi thương đến nhường nào. Tuy rằng cậu không còn khả năng gặp mặt trực tiếp cùng họ, nhưng chỉ cần cậu đáp ứng kí khế ước với tui, hoàn thành nhiệm vụ! Rồi dùng điểm tích lũy để đổi một vài thứ tặng cha mẹ, như vậy cũng xem như tròn đạo hiếu, báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ, đúng không? Hơn nữa, bất luận cậu muốn hối đoái của cải, sức khỏe, hay là số mệnh, hoặc muốn cha mẹ kiếp sau đầu thai có được cuộc đời hạnh phúc,... đều được nha~ Thế nào? Động lòng không?)

Tiểu cầu trắng đen vừa bắt đầu còn giở giọng nghiêm túc xen lẫn mê hoặc, càng về sau cái khí chất nhị hóa của nó tràn ra càng nhiều. Ngữ khí của nó tràn ngập tự tin, cho rằng đối phương nhất định sẽ không cự tuyệt.

Diệp Kỳ nhìn theo tiểu cầu đang lơ lửng, điều kiện nó đưa ra rất mê người, nhưng đáy mắt cậu vẫn bình tĩnh không lay động.

Hệ thống đợi một hồi, phát hiện Diệp Kỳ không có ý định mở miệng, cả người tiểu cầu có chút đứng hình... Người này sao mà khó trị vậy trời... Nhưng cậu ta lại có độ khớp rất cao với mình. Thông thường nếu kí chủ và Hệ thống cùng hợp tác có độ tương thích cao, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ tăng lên một cách nhất định, đối với Hệ thống, điều này có sức hấp dẫn rất lớn.

(Kí chủ, cậu nghĩ về cha mẹ cậu một chút! Tui đợi cậu được một tuần rồi đó! Tui đã ở lại thế giới này quá lâu rồi. Bắt đầu từ bây giờ, tui cho cậu ba tiếng suy nghĩ. Sau ba tiếng phải cho tui một đáp án chắc chắn! Nếu cậu vẫn không muốn, tui không thể làm gì khác ngoài thoát ra khỏi đây để tìm kí chủ mới!) Tiểu cầu trắng đen thuyết phục hết nửa ngày, đối phương vẫn trưng gương mặt lạnh tanh. Nó cảm thấy có chút oan ức.

Tiểu cầu giận dữ nói xong, ngay sau đó toàn thân giống như là bị cúp điện, rơi vuông góc đập xuống mặt đất, nảy mấy lần, thuận tiện lăn vài vòng.

Diệp Kỳ trừng mắt nhìn tiểu cầu nảy nảy, đột nhiên cảm thấy tay có chút ngứa. Cậu cúi người nhặt tiểu cầu lông xù lên nhìn kĩ. Tiểu cầu trong tay thật ra có màu trắng tinh, chỉ có điểu tầng ngoài cùng lập lòe ánh sao màu đen khiến người ta sinh ra ảo giác rằng nó có màu trắng đen. Diệp Kỳ dùng sức nặn nặn, mềm mại có co dãn.

Cảm giác không tệ... Diệp Kỳ mím môi, đại não nhanh chóng vận chuyển, tính toán một chút cái được cái mất của loại khế ước này đối với cậu.

Một tuần trước, cậu còn chưa tử vong.

Khi đó, cậu cũng đã gặp tiểu cầu này... Hoặc nói chuẩn xác hơn, nó không phải quả cầu nhỏ mà là "Hệ thống".

Lúc đó, "Hệ thống" xuất hiện, trực tiếp trắng ra hỏi cậu có nguyện ý đi cùng nó làm nhiệm vụ hay không, hoàn thành nhiệm vụ thì toàn bộ điểm sẽ thuộc về cậu, cậu còn có thể dùng điểm để đổi thứ mà cậu muốn. Muốn đổi cái gì cũng được.

Thế nhưng tính tình cậu lãnh đạm, thứ mong muốn rất ít ỏi, về cơ bản là không có. Chí ít cho đến bây giờ, cậu không khao khát đồ vật nào. Vì lẽ đó, cậu từ chối đề nghị của nó.

Diệp Kỳ nghĩ rằng, chuyện lần này phỏng chừng có một nửa tỉ lệ là "Hệ thống" này dở trò, coi như không chịu trách nhiệm hoàn toàn, cũng không thể thoát được liên can.

Còn ba mẹ của cậu, Diệp Kỳ rũ mi, lần thứ hai trong lòng nhàn nhạt xuất hiện loại cảm giác khó chịu. Cậu không muốn cha mẹ phải khóc, hi vọng cha mẹ có thể qua nửa đời còn lại hạnh phúc mỹ mãn. Cậu chết, nhưng cậu còn có một cô em gái...

Nghĩ đến đây, Diệp Kỳ lẳng lặng đứng yên một lát, sau đó buông xuống mí mắt, lạnh nhạt nói: "Hệ thống, tôi đồng ý."

Vừa dứt lời, tiểu cầu trong tay Diệp Kỳ lóe lóe, sau đó nháy mắt biến mất khỏi tay cậu, xuất hiện cách cậu một thước.

Tiểu cầu trắng đen nhấp nhô, ngữ khí mang theo chút đắc ý. Ánh sao quanh người cùng biến hóa theo tâm tình nó mà nhanh chóng lấp lóe. Nhìn đi, ở đây cậu khốc huyễn cuồng bá duệ như nào, còn không phải muốn ký khế ước với tui sao!

Tiểu cầu cao hứng cọ cọ Diệp Kỳ, hỏi một câu dư thừa.

(Ký chủ nghĩ kĩ chưa? Một khi đồng ý rồi thì cậu không được đổi ý đâu nha~)

Diệp Kỳ gật đầu, không để ý mà trả lời nó.

Tiểu cầu trắng đen cũng không để bụng, hiện tại nó rất vui vẻ. Kí chủ này có độ khớp phi thường cao với nó, bọn họ sẽ là một đôi hợp tác rất tốt... tuy rằng kí chủ này có chút...

Tiểu cầu chậm rãi bay quanh Diệp Kỳ một vòng, cuối cùng dừng ở trên trán, biến thành từng điểm từng điểm hòa vào đại não cậu.

(Keng— Khế ước thành công.)

(Chủng loại khế ước— Kí kết với linh hồn.)

(Đang quét kí chủ—)

(Trí lực— A+)

(Vũ lực— B-)

(Số mệnh— A)

(Tâm lực— S)

(Lực lượng tinh thần— C-)

(Tổng hợp— SS)

(Loại nhiệm vụ kiến nghị— Tuyến BE)

Diệp Kỳ lắng nghe số liệu báo ra, đáy mắt lóe qua mê mang không rõ.

Còn Hệ thống hơi kinh ngạc đối với số liệu của Diệp Kỳ.

(Ồ, số liệu tổng hợp của kí chủ thật cao! Ngoại trừ lực lượng tinh thần, những thứ khác đều khá hơn mức bình quân! Quả thực dọa tui rồi đó! Cuối cùng tui cũng gặp được dạng kí chủ gắng sức tìm không bằng hữu duyên trong truyền thuyết!) Hệ thống kích động.

Diệp Kỳ: "..."

(Có điều... Tổng hợp đánh giá của kí chủ là SS, thế thì tại sao lại bị quy hoạch đến nhiệm vụ tuyến hiếm có nhất? Nhớ trước đây tui gặp kí chủ của hệ thống khác, tựa hồ chỉ số tổng hợp lúc mới bắt đầu còn cao hơn cậu, nhưng cũng chỉ bị điều đến tuyến công lược mà thôi... Cho nên, kí chủ à số mệnh của cậu là A thật sao? Tại sao tui lại cảm thấy là E vậy chứ!!!)

Hệ thống rung đùi thở dài, với nhiệm vụ tuyến mà Diệp Kỳ bị phân vào có chút khó có thể tiếp thu. Thế nhưng nó vẫn rất có trách nhiệm nói cho Diệp Kỳ quy tắc nhiệm vụ.

(Kí chủ, lần này chúng ta bị quy hoạch đến tuyến BE. Ai da, trước hết nói cho cậu như nào là BE tuyến đã.)

(BE— Kết cục xấu.)

(Đến với lí do chúng ta phải làm nhiệm vụ, cậu hoàn thành thế giới thứ nhất sẽ hiểu được thôi. Những thế giới mà chúng ta xuyên tới đều là thế giới diễn sinh từ những sự kiện trùng hợp mà ra. Chúng ta xuyên đến cùng với nhiệm vụ nghe qua rất dễ dàng, đó là chia rẽ nam nữ chính, để họ không đến được với nhau. Nhưng thực chất loại nhiệm vụ này khá khó, bởi vậy cho dù chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ nhận được một số tích phân gốc. Tuy rằng tương đối ít, nhưng tính ra cũng có nguồn thu ổn định.)

(Tuyến nhiệm vụ này đã làm rất nhiều hệ thống cùng kí chủ phải cong eo bó tay, nên tui cũng không hi vọng cậu làm việc gì to lớn. Chỉ cần cậu tạo cho nam nữ chính một chút chướng ngại vật nho nhỏ là được rồi.)

Diệp Kỳ lạnh nhạt gật đầu.

(Kí chủ nghe hiểu là tốt rồi, để xem tuyến nhân vật được định sẵn của kí chủ là ai đây? Là gì đây?... Là...)

(Kí chủ nói thật đi, số mệnh của cậu là E đúng không! Số mệnh của kí chủ cậu còn ổn không vậy! Vậy mà bị chọn vào tuyến nam phụ thâm tình!)

(Tức chết huhu. Tôi kí khế ước với cậu thật sự ổn không vậy?) Hệ thống bắt đầu dựa tường hoài nghi.

Diệp Kỳ ngước mắt: "Số mệnh của tôi đúng thực là E, nếu không sẽ không gặp Hệ thống đâu."

(Cậu cậu cậu!!!!!) Hệ thống nghẹn, kí chủ đâm nó đau quá!

(Hức hức hức hẹn kí chủ thế giới sau!!!)