Edit: Tinh Niệm
Khóc một hồi lâu.
Hai mắt Chu Viện đẫm lệ, nhịn không được lại lần nữa đi xem Tô Yên.
Như là muốn xác nhận.
Cô nhịn không được hỏi
"Em thật là Tô Yên??"
Tô Yên gật đầu
"Ân"
Bị phát hiện, cũng giấu giếm không nổi nữa.
Chu Viện nghe được cô thành thật trả lời.
Lại lần nữa oa oa khóc.
Một bên khóc một bên trách cứ Tô Yên
"Em làm gì thành thật như vậy, chị thực thương tâm a."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát lý do cô ấy đau lòng.
Sau đó nói
"Thực xin lỗi, em không thể là người mà chị mong ước được."
Chu Viện khóc lớn hơn nữa.
Cô ấy vừa khóc, vừa ôm sát Tô Yên
"Chị không ngại em xấu, cũng không ngại em lùn, cũng không thèm để ý em nghèo. Nhưng như thế nào lại là em, em vì sao là con gái a!"
Một bên nói, một bên khóc rống.
Tô Yên ra tiếng
"Em từ khi sinh ra, chính là con gái."
Cái này, không cách nào thay đổi được a.
"Hah!"
Tô Yên liền nghe phía sau truyền đến một tiếng cười nhạo.
Cô vừa quay đầu, liền thấy được Thời Thù đứng ở đằng sau.
Khó được lúc hắn không có bày ra một mặt buồn bực.
Hắn đứng ở chỗ đó đợi trong chốc lát.
Phát hiện Chu Viện còn ôm Tô Yên không bỏ.
Đi lên trước.
"Xuống dưới, anh hung của cô có chủ rồi."
Chu Viện nghe lời Thời Thù nói.
Cmn, càng thương tâm.
Gắt gao ôm Tô Yên không bỏ.
Hai mắt cô ấy đỏ bừng, trừng mắt nhìn Thời Thù
"Cô ấy là vệ sĩ của tôi, nên bảo vệ tôi."
Thời Thù cái gì cũng không nói. Chỉ là đứng dựa vào tường.
Lúc này trong lòng Chu Viện cũng nguôi một chút.
Tô Yên khom lưng, đặt cô ở trên giường.
Tô Yên ra tiếng
"Chị có thể gọi điện thoại để người nhà tới đón."
Chu Viện vô cùng đau lòng, hai mắt đỏ lên
"Em vì hắn, muốn ném chị một mình ở chỗ này?"
Tô Yên nhìn biểu tình Chu Viện.
Trầm mặc.
Cô cứ cảm thấy biểu tình này có chút quen thuộc.
Đặc biệt rất giống bộ dáng lúc Thời Thù vô cớ gây rối.
Quả nhiên là bệnh nghề nghiệp.
Đúng là cấp bậc của ảnh Hậu ảnh Đế a.
Cô duỗi tay, kéo tay Chu Viện lại
"Chị sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu."
Tô Yên nghiêm túc trả lời.
Nói xong, cô lại bồi thêm một câu
"Vừa mới nãy, Mạnh Tuyết chạy thoát, cô ta tựa hồ có quan hệ cùng những người này."
Chu Viện nghe tên Mạnh Tuyết, cười lạnh một tiếng.
"Mạnh gia không có một kẻ nào tốt."
Nói xong, cô ấy ngẩng đầu
"Em có khả năng chấp nhận một nữ nhân hay không?"
Chu Viện hỏi nghiêm túc.
Tô Yên sửng sốt, trả lời cũng nghiêm túc
"Không thể."
Bên cạnh Thời Thù nghe câu hỏi kia, trên mặt tươi cười không có.
Tầm mắt nhìn Chu Viện sâu kín.
Vốn dĩ cho rằng cô ta chỉ là chấp mê bất ngộ.
Không nghĩ tới đến bây giờ còn nhớ thương.
Thời Thù đi qua.
Một tay khoanh Tô Yên lại.
Ôm eo cô.
Tư thái chiếm hữu rõ ràng.
Hắn hôn hôn cổ Tô Yên.
"Tiểu Quai, chúng ta cần phải đi. Không cần vì người không liên quan mà chậm trễ thời gian."
Dù nói như thế nào, bọn họ hợp tác diễn hai bộ phim rồi.
Quen biết lâu như vậy.
Cũng nên xem như bạn bè.
Kết quả, một giây liền thành người không liên quan.
Chu Viện khó chịu.
Một tên đàn ông mà quản nhiều như vậy?
Đáng tiếc, Tô Yên cam tâm tình nguyện chấp nhận.
Cô Yên nói
"em đi đây."
Nói xong, đầu cũng không quay lại, rời đi.
Chỉ để lại Chu Viện ngồi ở mép giường.
Thật lâu sau.
Dư lại một tiếng thở dài.
Anh hùng cái thế chẳng những không có muốn cô.
Còn bị người mang đi rồi.
Lần đầu tiên động tâm.
Thế nhưng lại là một người con gái giả trai.
Lị còn là trợ lý nhỏ mình tự chiêu mộ.
Chờ quay xong bộ phim này, cô phải đi ra ngoài chơi một trận giải sầu.
Để giải quyết chuyện thất tình khi còn chưa kịp yêu này.