Edit: DiênDiên
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên gật đầu, cô cũng không phải rất muốn cùng hắn bàn bạc tiếp về chuyện này.
Cô muốn dỗ dành hắn một chút.
Nhưng không có thời gian.
Cô đã phá lệ ngây người ở đây 2 giờ rồi.
Chỉ có thể nói
"Tôi đi trước."
Nói xong, Tô Yên nhanh chóng dẫm lên cửa sổ, nhảy xuống.
Thời Thù nhìn cửa sổ trống rỗng trước mặt.
Thần sắc thoạt nhìn hơi ám trầm.
Nhìn cô một lần nữa rời đi trước mặt.
Hắn chỉ có thể không ngừng an ủi chính mình.
Cô ấy không có ký ức.
Không nhận ra hắn.
Cho nên mới không chút do dự xoay người rời đi.
Về sau, sẽ tốt thôi.
Chính là càng tự thuyết phục mình như vậy, lệ khí trong người Thời Thù sẽ càng ngày càng xao động hơn.
Nhìn cặp mắt kia, không còn là chính mình.
Hắn hận không thể ngay lập tức đem cô cột đến trước mặt, mãi cho đến khi cô bao dung hắn chỉ có mình hắn mới thôi.
Tay phải hắn gắt gao nắm chặt tay vịn cửa sổ.
Càng ngày càng dùng sức.
Năm đó lúc lần đầu đầu tiên cô gặp hắn trong tình trạng mất ký ức, có phải hay không cũng trải qua cảm giác này?
Trong đầu hắn xẹt qua ý niệm như vậy.
Đảo mắt, liền tự phủ nhận.
Cô ấy là đồ vô lương tâm.
Căn bản là không nhận ra hắn.
Nhớ lúc trước cô ở trong điện tu luyện đả tọa, sắp tu luyện thành một cục đá.
Hắn không đi tìm cô ấy, cô ấy căn bản sẽ không nhớ tới hắn.
Chuyện cũ nảy lên trong lòng.
Làm cho đồng chí Quân Vực càng nghĩ càng giận, càng tức càng muốn gặp cô.Tô Yên rời đi không đến năm phút.
Quân Vực nhìn bên ngoài bầu trời đen như mực.
Nhớ cô.
Đương nhiên, hết thảy việc này Tô Yên nhà chúng ta không hề biết.
11 giờ 50, cô chạy tới sân bay đã chỉ định.
11 giờ 55 bỏ vào ngăn tủ đã biết trước.
Cô mở tai nghe ra.
Lên tiếng
"Nhiệm vụ hoàn thành."
Tai nghe bên kia nghe được, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Lâu như vậy cô không có liên lạc, tôi còn tưởng nhiệm vụ đã thất bại."
Nói xong, liền nghe đầu dây bên kia nói
"Tinh, phát sinh chuyện gì, như thế nào lại trì hoãn lâu như vậy?"
Tô Yên nghĩ tới bộ dáng dính người dây dưa của Thời Thù.
Trầm mặc một cái chớp mắt
"Không có gì, vừa mới ở lại trả nợ."
Rốt cuộc là cô làm hắn bị thương.
Nói xong vài câu, một lúc sau, điện thoại cắt đứt.Sau đó cô vào WC, thay đổi quần áo.
Lại lần nữa khôi phục hình dáng thiếu nữ.
Tiếp theo, ngồi lên chiếc xe mình để lại lúc nãy, rời đi.
Hôm nay là Chủ Nhật.
Ngày mai chính là thứ hai, phải đi học.
Sáng ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.
Cô nhìn sắc trời bên ngoài.
Hôm nay là một ngày nắng ấm đẹp trời.
Đi tới trường học.
Không biết thầy giáo ngữ văn có chấp niệm gì.
Luôn thích học sinh làm bài khảo sát.
Sau đó, mỗi lần đến kỳ kiểm tra, lại luôn thích đứng ở bên cạnh bàn của Tô Yên.
Nhìn chằm chằm vào bài làm cô.
Khi lần nữa thấy Tô Yên ở phần điền ô kinh thi 《 kiêm gia 》 lại ghi nỗi niềm nhớ nhà, thầy giáo lần nữa thở dài bất lực.
Đương nhiên, đây không phải là lần đầu tiên thở dài.
Trong 50 phút đã thở dài tận 7 lần rồi.
Chờ đến khi viết đến trang sau chuẩn bị làm văn, học trò Tô Yên nhà chúng ta chỉ viết hai câu rồi lại ngừng bút.
Thầy giáo che ngực, dời khỏi vị trí đó.
Rốt cuộc không đứng bên cạnh Tô Yên nữa.
Không thể lại tiếp tục nhìn.
Lại tiếp tục xem, hắn sợ là bản thân sẽ tức chết trước khi đến tuổi vào quan tài.
Buổi chiều vào hai tiết cuối cùng, có một phòng học đang giảng bài.
Tiếp theo, cũng không biết vì cái gì, các nữ sinh cầm di động trong tay đều hét lên.
"A a a a a, Thời Thù anh ấy nói cái gì??Anh ấy đã có chủ???"
"Không, Thời Thù ca ca là của tớ, ai cũng không xứng!!"
"Là quân khốn nạn nào câu dẫn Thời Thù ca ca xong chạy mất??"
"Khẳng định là do hồ ly tinh kia chủ động câu dẫn, Thời Thù ca ca của chúng ta thiện lương như vậy, khẳng định là bị bắt buộc!!"
"Ta không tin, tớ thà tin rằng anh ấy đồng tính, cũng không muốn bất cứ cô gái nào có được anh ấy!!"