Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 920: Nhẹ chút, sẽ đau 8




Edit: Uyển siêu lười

Beta: Tinh Niệm

Nhưng tay cô vẫn gắt gao khóa chặt cổ hắn.

Mà Tiểu Hoa thiếu chút nữa đã thét chói tai lên.

Trời ạ.

Nam chủ đại nhân có ký ức?

Nhận ra được ký chủ??

Hơn nữa hiện tại ký chủ nhà nó còn trang điểm thành bộ dáng ma quỷ này.

Vậy mà còn có thể nhận ra được??

Lần này, Tiểu Hoa tin.

Đây là chân ái.

Tô Yên bị hắn nhìn chằm chằm hồi hâu, cô có chút không tự nhiên.

Mím môi, tay dúng sức.

Tô Yên vừa dùng lực, thiếu chút nữa đã vặn Thời Thù đến tắt thở.

"Khụ khụ khụ."

Người nào đó ho khan.

Tô Yên phục hồi tinh thần lại, thoáng nới lỏng tay ra một chút.

Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, đỏ mặt.

Nhìn trong chốc lát, lên tiếng

"Anh không cần giãy giụa, tôi sẽ không giết anh."

Thời Thù chớp mắt, trong mắt chỗ nào còn lệ khí lạnh lẽo vừa nãy.

Ánh mắt sáng quắc kia cứ nhìn chằm chằm vào Tô Yên.

Tô Yên nhìn khóe mắt phiếm hồng của hắn.

Tay vừa mới nới lỏng.

Cô lại tăng lực đạo.

Thời Thù nhìn cô, mím môi, thanh âm vừa câu nhân vừa quyến rũ.

"Tiểu Quai thật lợi hại."

Tô Yên nhìn hắn, rồi lại nhìn chính mình.

"Anh đang gọi tôi?"

"Đúng vậy"

Hắn gật gật đầu.

Sau đó, hắn liền nâng tay lên.

Tô Yên trong mắt mang theo cảnh giác nhìn hắn.

Người nào đó dường như không nhận ra sự cảnh giác của Tô Yên.

Thanh âm hàm chứa ý cười

"Mệt không? Ôm em nghỉ ngơi một lát nhé?"

Tô Yên

"......"

Đầu óc người này hình như không được bình thường.
Cô nhìn hắn, giây tiếp theo, dùng sức bóp chặt cổ hắn.

"Nếu anh lại nói thêm những lời vô nghĩa nữa, tôi sẽ vặn gãy cổ anh."

Thân thể Thời Thù cứng đờ.

Hắn nhìn Tô Yên.

Cẩn thận nhìn chằm chằm cô hồi lâu.

Sau đó, cong môi vươn tay

"Tiểu Quai, anh đã nhận ra em."

Tô Yên nhìn hắn, thanh âm nghiêm túc

"Tôi không phải Tiểu Quai."

Ý cười trên mặt Thời Thù cứng lại.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Con ngươi sâu kín, cảm xúc dần dần bắt đầu tụ tập.

"Tiểu Quai"

Hắn gọi một tiếng.

Tô Yên không nói chuyện.

Cảm xúc trên mặt Thời Thù thay đổi.

Trong đầu hắn hiện lên một chuỗi thông tin.

Trách không được hắn đợi lâu như vậy, vẫn không chờ được người đến.

Hóa ra là quên hắn.

Thế nhưng lại quên hắn.

Mí mắt hắn rũ xuống.

Che khuất cảm xúc trong mắt.

Nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên di chuyển khỏi ghế sofa, như muốn đứng dậy.

Tô Yên trong chốc lát lâm vào trạng thái cảnh giác.

Hắn chỉ vừa động.

Giây tiếp theo, cả hai tay cô đã siết chặt lấy cổ hắn.

Lần này, Thời Thù thậm chí cũng không ho khan.

Khuôn mặt tái nhợt, nhắm mắt lại.

Tô Yên lập tức phục hồi tinh thần lại.

Bị ngất??

Cô nghĩ.

Mày nhăn lại.

Sau đó, đặt người lên ghế sofa.

Véo nhân trung của hắn

"Tỉnh tỉnh. "

Cô nói, một bên chắp hai tay trước ngực, ấn trái tim hắn.

Nhấn từng cái.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, chị thử hô hấp nhân tạo xem."

Tô Yên nhéo cằm hắn, mở miệng để không khí vào.

Một bên hô hấp nhân tạo, một bên ấn cho tim đập lại.

Sau đó, không biết cô đã thổi khí cho hắn bao nhiêu lần.

Lông mi người kia khẽ run lên, tỉnh dậy.

Sau đó, vươn tay ra ôm lấy eo của Tô Yên.

Tô Yên cảm thấy được động tác của hắn, giơ tay muốn đánh.

Sau đó, lông mi hắn run run, ho khan một lần lại một lần.

Sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, đôi môi tái nhợt.

Nhìn thấy liền biết thân thể rất yếu đuối.

Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên, mí mắt run rẩy.

Thời Thù chậm rãi lên tiếng

"Còn muốn đánh anh?"

Thanh âm khàn khàn mang theo u oán.

Tay đang giơ lên của cô dừng lại.

Tô Yên nhìn hắn.

Một chưởng sắp rơi xuống trở thành vụng về trấn an.

"Tôi không muốn giết anh, chỉ cần anh không lên tiếng. "

Nói xong, cô nhìn ra cửa.

Có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân hỗn loạn ngoài cửa.