Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 914: Nhẹ chút, sẽ đau 2




Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Chẳng mấy chốc, cô giáo bước vào.

Cầm một chồng bài thi trong tay.

"Tiết này cùng tiết sau chúng ta sẽ làm bài kiểm tra."

Nói xong, bài thi được phát cho từng người.

Là bài thi ngữ văn.

Tô Yên cầm bài thi.

Tay dừng lại một chút.

Làm xong các câu hỏi trắc nghiệm, câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi phân tích.

Chỉ mất mười một phút.

Sau đó, cô nuốt nước miếng một chút.

Không biết tại sao, khuôn mặt vốn dĩ không có biểu tình bỗng héo một chút.

Tô Yên lướt qua ba bài đọc hiểu và một bài viết văn.

Một mảnh mờ mịt.

Tiểu Hoa nhìn vào các câu hỏi đọc hiểu trên bài kiểm tra của ký chủ nhà mình, cũng rất khó tin.

"Hỏi, giải thích hai chữ "lảo đảo" trong đoạn văn thứ hai của bài viết, hãy nêu lên suy nghĩ và cảm xúc của tác giả."

Ở bên dưới câu hỏi có ba dòng ngang lớn để học sinh điền vào.

Tô Yên viết bốn chữ.

"Tưởng niệm quê hương."

Trong khi đang làm bài thi, giáo viên ngữ văn đi đến chỗ Tô Yên. Nhìn mấy câu cô viết trên giấy.

Thở dài lắc đầu.

Tiểu Hoa khẽ meo meo điều tra tư liệu.

Nãi thanh nãi khí lên tiếng

"Ký chủ, nếu chị cầu xin Tiểu Hoa, Tiểu Hoa sẽ nói cho chị đáp án a."

Tô Yên lắc đầu, không trả lời Tiểu Hoa.

Kỳ thi khảo sát nhanh chóng kết thúc.

Nộp bài thi lên.
Chẳng mấy chốc buổi sáng đã kết thúc.

Tô Yên đi về phía nhà ăn.

Mọi người bên cạnh đều thích tụ năm tụ ba đi.

Chỉ có cô là đi một mình.

Từ khi sinh ra đến giờ, vẫn luôn như vậy.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, tại sao chị không kết bạn với họ?"

Tô Yên chậm rãi nói

"Quá yếu."

"Hả? Cái gì?"

"Lỡ như không cẩn thận lại đem các cô ấy đánh chết."

Vừa nói, tay của Tô Yên vừa đánh vào cây ngô đồng.

Cây lắc lư khiến lá ngô đồng xào xạc rơi xuống.

Sau đó, chỉ thấy cây ngô đồng nghiêng sang bên phải, mắt thấy rễ của cây đều sắp tróc ra.

Tay kia của Tô Yên vươn ra để ổn định cây.

Giả vờ như không có gì xảy ra.
Bàn tay trắng nõn lại bỏ vào trong túi.

Cây lớn đung đưa, lắc lư giữa sự sống và cái chết.

Cắm rễ ở chỗ này đã nhiều năm, nó thiếu chút nữa đã bị đẩy chết.

Vừa đi vào nhà ăn.

TV bên trong đang hiển thị tin tức giải trí.

Âm thanh từ bên trong truyền ra

"A a a a a a, Thời Thù Thời Thù, anh là người duy nhất."

Một cảnh tượng người hâm mộ đón minh tinh rất là hỗn loạn điên cuồng.

Có ảnh chụp của một người đàn ông dán ở đó.

Có lẽ âm thanh phát ra từ TV quá chói tai, Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Không giống như bình thường nhìn lướt qua.

Lần này cô dừng lại nhìn bức ảnh trong chốc lát.

Truyền thông truyền đến thanh âm

"Theo các báo cáo được gửi bởi các phóng viên tại hiện trường, do có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt của Thời Thù tới đón, tại sân bay diễn ra sự số dẫm đạp, làm cho năm người bị thương, may mắn không có ai thương vong."

Những người đi ngang qua Tô Yên cũng đang reo hò phấn khích

"Này, đó là Thời Thù, là ca ca của chúng ta. Thật đẹp trai, thực sự rất đẹp trai nha."

"Này, tôi quyết định đợi đến cuối tuần này sẽ đi đón máy bay, tôi muốn đích thân nhìn nhan sắc của ca ca một cái."

"Tôi cũng sẽ đi. Cô gái Thù gia, tuyệt không nhận thua."

"Đúng vậy."

Tiểu Hoa khẽ meo meo hỏi

"Ký chủ, chị cảm thấy Thời Thù đại nhân lớn lên thế nào? Chị có muốn tự mình đi nhìn không?"

Tô Yên dời tầm mắt

"Còn muốn kiếm tiềm."

Người trên TV, lớn lên thực sự rất đẹp.

Khuôn mặt tinh xảo, sống mũi cao, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi đỏ mỏng gợi lên nụ cười.

Rõ ràng không nhìn ai, nhưng lại làm người ta muốn thân cận, nảy sinh tâm tư muốn bảo vệ.