Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 911: Phiên Ngoại 2




Edit: Uyển siêu lười

Beta: Tinh Niệm

Mấy đứa nhóc ấy há miệng khóc đến kinh thiên động địa.

Từng đứa ôm lấy cha mẹ khóc nức nở.

Giống như tụi nó bị vứt bỏ vậy.

Quân Vực thấy vậy, người cũng đưa đến đây rồi.

Hắn cũng nên trở về.

Cúi đầu nhìn xuống nhóc con nào đó

"Tô Tiểu Mộng."

Mộng Yểm ngẩng đầu

"Đi học thật tốt. Ta về đây."

Mộng Yểm gật gật đầu.

Ngay khi Quân Vực rời đi, Mộng Yểm liền đi vào trong lớp.

Cậu ngồi vào vị trí của mình.

Nhìn xung quanh.

Mấy đám nhóc kia tại sao lại khóc như vậy.

Gào thật to a.

Tâm tình Mộng Yểm vốn dĩ đang hứng thú bừng bừng đi học.

Nhưng nghe tiếng khóc than này, thành công chán nản.

Đám trẻ con này khóc thật khỏe.

May mắn đến chiều cũng đã bắt đầu quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.

Có vẻ tốt hơn.

Giáo viên bắt đầu dạy một ít cách gấp giấy và vẽ tranh.

Còn sẽ ăn cơm, ngủ trưa.

Còn nhiều thứ khác nữa.

Những thứ đó Mộng Yểm rất thích.

Sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Rốt cuộc cũng đến buổi chiều, kết thúc thời gian học.

Bọn trẻ đứng xếp hàng dưới sự chỉ đạo của giáo viên.

Đi đến cổng trường.

Bạn học Tô Mộng Yểm liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cha mình.

Cậu không muốn tìm cha, cậu muốn tìm mẹ.

Kết quả là, giáo viên có vẻ còn hưng phấn hơn cả cậu.

Đẩy cậu đến trước mặt cha mình.

Giáo viên một bên dùng đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Quân Vực, một bên nói

"Ngài đến thật đúng giờ."

Quân Vực câu môi cười nhẹ

Cúi đầu nói với Tô Tiểu Mộng

"Đi thôi." Tô Tiểu Mộng tung ta tung tăng đi theo.

Chờ đến khi ra khỏi cổng trường.

Tô Tiểu Mộng hỏi

"Ma ma đâu rồi"

Vừa mới nói xong, liền thấy Tô Yên đang đứng trước xe.

Tô Yên cười nhạt

"Tiểu Mộng."

Ánh mắt Tô Tiểu Mộng sáng lên, cậu chạy về phía Tô Yên.

Nhưng đến trước mặt Tô Yên, bỗng nhiên bất động.

Sau đó nãi thanh nãi khí lên tiếng

"Ta tan học."

Tô Yên khom lưng, ôm lấy cậu

Thanh âm dịu dàng

"Chúc mừng bạn học Tô Tiểu Mộng trưởng thành."

Tô Tiểu Mộng vươn tay nhỏ mềm mại, cũng ôm lấy Tô Yên.

Nhưng vừa ôm được chốc lát.

Tô Tiểu Mộng cảm thấy dưới chân trống rỗng.

Sau đó, cậu bị Quân Vực ôm lấy.

Quân Vực tay phải ôm Tô Tiểu Mộng, tay trái ôm Tô Yên.

Thuận tiện cúi đầu hôn Tô Yên một cái thật sâu.

Tô Tiểu Mộng bĩu môi.

Nghiêng đầu sang hướng khác.

Mặc dù ngày hôm nay có chút chán nản, nhưng Tô Tiểu Mộng vẫn thỏa mãn mong ước được cha mẹ đón trở về. Nhưng cũng chỉ được một lần.

Từ đó trở đi, chính là Hồng Dạ đi đón cậu.

Hơn nữa, Tô Tiểu Mộng rất bận.

Đi học vào thứ Hai đến thứ Sáu.

Vào cuối tuần còn phải học vẽ, bắn súng, trượt băng và bảy lớp phụ đạo khác.

Đúng vậy, đây đều là cha cậu nhóc sắp xếp.

Do đó, cuối tuần còn càng bận rộn hơn cả trong tuần.

Đến khuya mới có thể về nhà.

Mỗi lần cậu trở về thì Tô Yên đã ngủ rồi.

Đi học như thế này, sau một tháng.

Giáo viên mẫu giáo của cậu liên tục nhắc về người cha mà cậu không thích lắm kia.

Mỗi lần nói chuyện, ba câu là luôn vô tình hay cố ý nhắc tới hắn.

Luôn hỏi cha cậu làm nghề gì.

Khi nào mới đến đón cậu.

Tại sao chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cậu.

Có phải đã ly hôn hay không, đợi đã.

Tô Tiểu Mộng rất thông minh.

Trong nháy mắt cậu đã nhìn ra giáo viên mầm non này thương nhớ cha mình.

Mặc dù cậu không thích người cha này.

Nhưng ma ma thích a.

Thứ hai, Quân Vực đến đón Tô Tiểu Mộng tan học.

Đây là do đêm trước, Tô Tiểu Mộng mãnh liệt yêu cầu.

Khi tan học, cô giáo đẩy cậu đến trước mặt cha mình.

Trong nháy mắt, muốn lên tiếng nói chuyện với Quân Vực.

Tô Tiểu Mộng thoát khỏi kiểm soát của giáo viên.

Rồi vươn tay ra nắm lấy tay Quân Vực.

Quân Vực nhướn mày, liếc nhìn cậu bé này.

Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu, lên tiếng

"Cô giáo, tình cảm của cha mẹ con rất tốt, cô từ bỏ hy vọng đi, con không muốn có mẹ kế."

Ngay khi vừa dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt giáo viên cứng đờ, lập tức trở nên khó xem.