Edit: Uyển lười biếng
Beta: Tinh Niệm
Nói xong, cúi xuống, muốn bế đứa nhỏ này lên.
Mộng Yểm cứng rắn nói
"Thế còn được."
Bởi vì nó trở thành hình dạng đứa bé, cho nên thanh âm của non nớt, nãi thanh nãi khí [1].
[1]nãi thanh nãi khí: tiếng con nít ngây ngô
Mặc dù nó cố gắng duy trì vẻ mặt lạnh lùng, nhưng âm thanh vui sướng vẫn không chút nào che dấu được.
Tô Yên chuẩn bị bế nó lên.
Lại bị Quân Vực bên cạnh giữ lại.
Cô định nói.
Nhưng nhìn Quân Vực cúi xuống, bế đứa bé lên.
Cơ hồ là vừa mới đứng lên.
Cả Quân Vực và Mộng Yểm đều cau mày.
Hiển nhiên, đều rất không thích đối phương.
Quân Vực bài xích tất cả mọi người trừ Tô Yên.
Nhưng khi hắn thấy Tô Yên muốn ôm tiểu tử này.
Thà rằng hắn chịu đựng ghê tởm, tự mình ôm nó.
Còn về Mộng Yểm.
Mộng Yểm là chủ thần.
Quân Vực là thiếu chủ của Thâm Uyên Ma Vực.
Một thần lực một yêu lực.
Bản thân là kẻ thù, trái tim mang theo bài xích.
Mộng Yểm mở miệng muốn cùng Tô Yên nói chuyện.
Sau đó, đuôi của nó bị Quân Vực nắm chặt trong tay.
Mộng Yểm trầm mặc ngậm miệng lại.
Quân Vực câu môi cười
"Đi thôi."
Tô Yên thấy hai người bọn họ ở chung cũng rất hài hòa.
Liền gật gật đầu.
Đi ra ngoài.
Khi bọn họ trở về biệt thự thì trời đã khuya.
Sắp xếp ổn thỏa cho Mộng Yểm, hai người tự nhiên cũng đi ngủ.
Tất nhiên, trước khi đi ngủ. Đồng chí Quân Vực thú tính không giảm, phải nói là thú tính quá độ.
Sau một hồi mồ hôi trên giường.
Tô Yên ngủ thiếp đi từ lâu.
Ba giờ sáng.
Quân Vực ôm Tô Yên lại hôn lại cắn một hồi lâu.
Lần này hắn lưu luyến ngồi dậy, ra khỏi giường.
Tắm rửa, mặc quần áo, rồi đi ra ngoài.
Trong một ngôi nhà cũ cách xa hàng chục cây số.
Quân Vực đẩy cửa, bước vào.
Đường Nhất đứng trước cửa, hành lễ
"Thiếu chủ, ngài đã đến. Phu nhân và tôn chủ đang chờ ngài ở thính đường."
Quân Vực nâng bước chân, đi vào bên trong.
Mới vừa bước vào, liền nghe thấy thanh âm của mẹ hắn
"Tiểu Vực, mẫu thân rất nhớ con a."
Tuyên Vân Chi ôm lấy Quân Vực, nước mắt lưng tròng.
Khóe môi Quân Vực cong lên, vươn tay ra vỗ nhẹ vào lưng mẹ.
Mẫu thân nhớ con, hay mẫu thân nhớ những ngày tự do vui chơi kia?"
Nhắc tới chuyện này, Tuyên Vân Chi có chút xấu hổ.
"Con thấy được?"
Quân Vực gật đầu.
Tuyên Vân Chi ho một tiếng, tầm mắt liếc về phía sau một cái
"Ta đi ra ngoài lần này chủ yếu là để tìm con."
Cô nói chân thành.
Trang phục ở quán bar đã được thay đi.
Đổi thành một chiếc váy dài.
Che kín từ đầu đến chân.
Chỉ lộ ra một khuôn mặt tinh xảo.
Quân Vực cười gật đầu
"Hài nhi tin tưởng mẫu thân."
Bên này nói chuyện, mặt khác một bên trên sô pha.
Một người đàn ông nào đó cũng đã thay quần áo, đang mặc đồ ở nhà.
Nhìn kỹ, là trang phục tình lữ với Tuyên Vân Chi.
Tư thế hắn lười biếng, nhất cử nhất động đều mang theo tự phụ.
Đôi mắt hẹp dài nhìn thoáng qua hai người đang ôm nhau ngoài cửa.
"Ôm đủ rồi thì buông ra."
Tuyên Vân Chi không chịu buông tay, tiếp tục lôi kéo Quân Vực.
Hai người đi đến trước mặt sofa.
Quân Vực rũ mắt, mỉm cười
"Phụ thân."
A, vị từ đầu đến cuối biểu hiện mạnh mẽ chiếm hữu với Tuyên Vân Chi, chính là tôn chủ Thâm Uyên Ma Vực.
Cũng là phụ thân của Quân Vực, Quân Tà.
Hai cha con liếc nhìn nhau.
Chỉ nghe Quân Tà không nhẹ không nặng lên tiếng
"Ân"
Coi như là trả lời.
Nửa ngày sau, nghe thấy Quân Tà thong thả mở miệng
"Nếu đã gặp mặt, chúng ta liền đi."
Hơi thở tà ác cùng sát khí của Quân Tà quá nặng, ở lại một thời gian dài đối với vị diện nay không tốt.