Editor: Trang Đặng
Beta: Tinh Niệm
Lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn ở trên người Cơ Ngọc.
Thấy hắn trố mắt chớp mắt một cái, trong lúc vô tình nhìn về phía Lan Chi.
Tô Yên cho rằng hắn nhìn chính là dạ minh châu trong tay Lan Chi.
Duỗi tay, lấy minh châu lại đây.
Lên tiếng
"Chàng thích thứ này?"
Vừa nói, vừa mở hộp gỗ tử đàn ra.
Khẩu khí nàng nghiêm túc.
Cơ Ngọc sững sờ trong chốc lát
Nói
"Đồ vật quý trọng như thế, nào có ai không thích."
Tô Yên gật gật đầu
"Vậy tặng cho chàng."
Nói xong, trực tiếp nhét hộp đựng dạ minh châu vào trong tay Cơ Ngọc.
Lúc này Cơ Ngọc không ngừng ngây ngẩn cả người.
Toàn hiện trường lại thêm một phen sửng sốt.
Đặc biệt là Bảo ma ma kia, đôi mắt trừng lớn, thở dốc vì kinh ngạc.
Dạ minh châu Nam Hải năm ngàn lượng đó.
Cứ như vậy mà tùy tiện tặng cho một người lần đầu tiên gặp mặt?
Chẳng lẽ, những thứ thế này với tiểu hầu gia mà nói là không đáng tiền?
Tô Yên hỏi
"Chàng có muốn chuộc thân không?"
Nghe thấy nàng hỏi vậy.
Sở Phong ở bên cạnh đôi mắt trừng lớn, giãy giụa vô cùng lợi hại.
Thế nào cũng không nghĩ tới, rõ ràng tiểu hầu gia mê luyến hắn đến điên cuồng, đảo mắt một cái đã tặng minh châu cho người khác, còn muốn giúp người khác chuộc thân??
Cơ Ngọc cúi đầu, vận khí tốt đến quá bất thình lình nên hắn chẳng biết làm sao.
Tô Yên ở bên này lẳng lặng chờ hắn trả lời.
Thật lâu sau, Cơ Ngọc nói
"Nô ở chỗ này rất tốt. Không cần tiểu hầu gia lo lắng." Tô Yên gật đầu.
Cũng không có cưỡng bách hắn chuộc thân.
Rốt cuộc mới ngày đầu tiên quen biết.
Dù sao cũng phải từ từ.
Sớm muộn gì cũng phải chuộc thân cho hắn, đem người đến Tô phủ.
Nàng nghĩ ngợi một chút, hỏi
"Có muốn dẫn ta đến phòng của chàng không?"
Bảo ma ma sợ Cơ Ngọc cự tuyệt.
Không phải chuyện tốt như chuộc thân đều bị hắn từ chối rồi hay sao?
Bảo ma ma vội vàng gật đầu
"Có thể có thể, Cơ Ngọc mau dẫn tiểu hầu gia lên phòng của ngươi đi."
Cơ Ngọc gật đầu.
Trong ngực còn ôm hộp gỗ tử đàn kia, mở lời
"Tiểu hầu gia, mời bên này."
Cơ Ngọc tuy rằng gầy yếu, nhưng trên người hắn luôn mang lại cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, như tắm mình trong gió xuân vậy.
Theo chỉ dẫn.
Đi vào gian phòng trên lầu hai của hậu viện.
Trong phòng những vật phẩm dùng để trang trí không tính là nhiều, một cái giường, một cái bàn, một bình phong và một đàn cổ. Tô Yên đi vào, nhìn căn phòng trang trí có điểm nhạt nhẽo, thật sự không giống như một thanh lâu đón khách.
Ngẫm lại trước đây nguyên chủ ghé thăm phòng của tiểu quan Sở Phong.
Căn phòng sang trọng, khắp nơi toàn những vật phẩm thượng hạng, quý hiếm.
Đương nhiên là do những vị khách trước đây của Sở Phong tặng một chút.
Nhưng đại bộ phận đều là nguyên chủ đưa cho hắn.
Tô Yên ngồi ở chỗ đó dò hỏi
"Chàng có thiếu thứ gì không? Ta có thể sai người mua cho chàng."
Cơ Ngọc lắc đầu
"Đồ vật nô đều đầy đủ, không có thiếu thứ gì cả."
Tô Yên suy nghĩ một trận.
"Lan Chi."
"Hầu gia?"
"Dựa theo cách bài trí trong phòng ta, chỉnh sửa căn phòng này y như thế, thiếu cái gì thì bổ sung thêm cái đó."
"Vâng, hầu gia."
Phân phó xong, Tô Yên nhìn về phía Cơ Ngọc cách nàng phải đến nửa thước.
"Chàng cách ta xa như vậy làm gì?"
Đôi mắt Cơ Ngọc buông xuống, không nói gì.
Tiểu Hoa khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, không phải là do thanh danh của chị không tốt sao, người ta sợ hãi chị đó?"
Tô Yên sửng sốt.
Sợ nàng?
Nàng chớp chớp mắt.
Đi qua, kéo cánh tay Cơ Ngọc một phen, ép người trước mắt vào cái bàn bên cạnh.
Tô Yên tuy là nữ nhân.
Nhưng giá trị thể lực của nàng đã cực kỳ cao.
Lực lượng hoàn toàn không thua gì một kẻ cơ bắp.
Nàng vừa động, rất dễ dàng kéo người qua.
Tiếp đó, duỗi tay ấn lên bờ vai của hắn, đè nửa người hắn ở trên bàn.