Edit: changee
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhắm mắt, không có đau đớn như trong dự đoán.
Chỉ cảm thấy bên hông căng chặt.
Một cỗ hơi thở cường thế quen thuộc mang bao phủ nàng ở trong ngực.
Tô Yên vừa ngẩng đầu lên, liền thấy ý cười trên mặt Hoa Khuynh thu liễm đi.
Mặt không biểu tình ôm nàng, đôi mắt sâu kín, cứ như vậy nhìn nàng thật sâu.
Mới lạ, lạnh nhạt.
Một roi kia còn chưa kịp đụng tới.
Gấu ngựa đã bị một cỗ lực cường đại đánh bay đi xa mấy chục mét, xuyên qua cửa điện rồi rơi xuống trên mặt đất.
Nàng còn chưa nói chuyện.
Đã nghe được thanh âm Hoa Khuynh ý vị không rõ
"Như thế nào không né? Là thật muốn chết ở nơi này, hay là vẫn muốn nhìn xem ta có cứu nàng hay không?"
Tô Yên chớp mắt, duỗi tay, kéo vạt áo hắn.
Nhỏ giọng nói
"Ta khó chịu, đi không được."
Yên tĩnh nửa ngày, mặt mày Hoa Khuynh nhiễm ý cười.
Chỉ là, không biết châm chọc nhiều hơn, hay là cười nhiều hơn
"Ân nhân, đúng là quen dùng chút thủ đoạn a."
Tô Yên không nói.
Nàng cố gắng mím môi.
"Biết chàng không muốn thấy ta, ta cũng đã tận lực trốn tránh.
Nào biết hôm nay đụng phải chàng."
Hoa Khuynh ngậm ý cười dần dần gia tăng
"A, hóa ra ân nhân muốn trốn tránh ta, nhưng thật ra đã quên, ân nhân là muốn ta chết."
Tô Yên nhìn hắn, hơi há mồm muốn nói cái gì.
Nhưng mà nàng vốn cũng không phải người biết ăn nói.
Hai ba câu đã bị chặn đến không phản bác được.
Tô Yên cuối cùng héo héo hỏi
"Chàng là muốn giết ta sao?"
"Ân nhân sẽ đối đãi như thế nào với một người muốn sát hại mình?"
Nàng như thế nào đối đãi?
Đó chính là giết chết người kia a.
Sau đó, Tô Yên càng héo.
Nàng buông lỏng tay đang bắt lấy vạt áo hắn.
Sau đó lên tiếng
"Ta có thể có một yêu cầu hay không?"
Hoa Khuynh nhìn tay nàng buông lỏng, cảm xúc quay cuồng trong chớp mắt.
Bất quá, hắn buông hạ mí mắt để che dấu cảm xúc.
Hắn không lên tiếng.
Tô Yên chậm rì rì nói
"Có thể rút gân lột da, đứt tay đứt chân, nhưng có thể đừng ném ta vào trong độc trùng được không?"
Những con sâu rậm rạp kia, thật sự rất đáng sợ.
Vừa dứt lời, người đang ôm nàng không biết vì sao, càng ngày càng tức giận, khí thế càng âm trầm.
"Tô Yên!"
Vừa mới còn ý cười trêu chọc, đảo mắt liền cắn răng tức giận nhìn nàng.
Khí thế áp bức cùng với hơi thở đặc biệt âm u tự nhiên phát ra.
Nếu là lúc trước, trừ bỏ một chút áp lực, đương nhiên sẽ không cảm thấy gì.
Đáng tiếc, Tô Yên hiện tại hoàn toàn chỉ còn một hơi.
Cảm thấy thực khó thở, khí huyết rốt cuộc kìm không được.
Một ngụm máu tươi phun tới.
Hoa Khuynh dại ra.
Hắn ôm nàng, tận mắt nhìn nàng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt ngã xuống lồng ngực hắn.
Bộ dáng nàng tái nhợt, không chút huyết sắc kia dưới ánh trăng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Đồng tử của hắn chợt co rút lại.
Khí thế quanh thân trong nháy mắt phiêu tán sạch sẽ.
Hắn duỗi tay, cầm cổ tay nàng.
Nhận thấy được là do nội thương nặng.
Cảm giác như là bị thứ gì gắt gao bóp nghẹn thở không xong, rốt cuộc cũng chậm rãi hồi hoãn.
Hắn ôm người lên, lại không dám dùng sức.
Đi ra bên ngoài.
Tô Yên hôn mê, thực mau tỉnh lại.
Phát hiện hắn đang ôm mình rời đi.
Đầu nàng rúc trong ngực hắn, môi tái nhợt giật giật, nhỏ giọng nói
"Ta không có lừa gạt chàng, cũng không có dùng thủ đoạn với chàng."
Cho nên chàng nói như vậy, ta thực thương tâm.