Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 647: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 72




Edit: Tinh Niệm

Rốt cuộc, đối diện bên kia Bạc Vũ ra tiếng

"Loại hương vị ngọt ngấy này, cũng thật chán ghét."

Nói xong, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Yên

"Cô càng làm cho tôi chán ghét."

Giọng nói còn mang theo một cỗ âm ngoan.

Tô Yên thanh âm nhạt nhẽo

"Cùng đường rồi nên tính toán tới giết ta để ngăn cản mạt sát sao?"

Bạc Vũ hừ lạnh một tiếng, một lưỡi dao mỏng như cánh ve xuất hiện ở bàn tay cô ta

"Còn tính là có chút đầu óc."

Nói xong, Bạc Vũ từng bước một đi về phía Tô Yên

"Cô có thể đi đến hiện tại, là bởi vì vận khí, mà không phải là cô mạnh hơn tôi."

Tô Yên nâng mắt lên, không có phản bác lời cô ta, chỉ là nói

"Cô đánh không lại ta."

Bạc Vũ cười nhạo

"Cô quá tự đề cao mình rồi."

Đánh không lại?

Lang bạt qua nhiều vị diện như vậy, công phu trên tay, từ trước đến nay đều là át chủ bài cuối cùng của cô ta.

Cũng là thứ cô ta tự hào nhất.

Giết người, chính là so ai tàn nhẫn hơn.

Sau đó, liền nghe Bạc Vũ nói

"Đi tìm chết đi."

Giọng nói vừa dứt, hai người giao triền đánh nhau.

Bạc Vũ thủ pháp quỷ dị, ngón út nhanh chóng xẹt qua cổ Tô Yên.

Lạch cạch.

Tô Yên nắm lấy cổ tay cô ta. Tiếp đến, ngón cái dùng sức, ấn xuống phía dưới.

Chỉ nghe lạch cạch một tiếng, thanh âm thanh thúy đứt gãy.

Tô Yên sắc mặt như cũ không có gì biến hóa.

Mà Bạc Vũ đồng tử lại đang kịch liệt co rút lại.

Bởi vì cô ta thế nhưng không cử động được cánh tay, nữ nhân này nhìn yếu đuối, thế nhưng lực đạo lại lớn như một người đàn ông.

Tô Yên nhạt nhẽo ra tiếng

"Ta đến bây giờ vẫn không có suy nghĩ rõ ràng, Tang Lạc vì sao sẽ để cô tới khiêu chiến ta."

Ngay cả Tang Lạc cũng không thắng được cô, một người khiêu chiến chỉ biết bắt chước mặt ngoài, là có thể đủ thắng cô?

Hay là nói, Tang Lạc cố ý muốn mượn tay cô, tới giết chết người khiêu chiến này?

Cô nghĩ không rõ.

Nửa ngày lúc sau, nói với Bạc Vũ

"Linh hồn cô sẽ bị mạt sát, vô pháp chuyển thế, có di ngôn gì không?"

Thanh âm lãnh đạm.

Khiến trái tim Bạc Vũ kịch liệt co rút lại.

Người này, rốt cuộc là người nào?? Vì cái gì, có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra lời này??

Trên mặt vẫn là bộ dáng vô hại bình đạm, nhưng lại có thể nói ra lời tàn nhẫn như thế.

Chết đến nơi Bạc Vũ mới bắt đầu nghĩ lại, tựa hồ, chính mình từ lúc bắt đầu đã xem nhẹ địch nhân.

Bạc Vũ chưa từ bỏ ý định, hai mắt trừng Tô Yên, trong mắt sát ý chẳng những không có yếu bớt, ngược lại càng ngày càng đậm

"Cho dù có chết, tôi cũng muốn cùng cô đồng quy vu tận!"

Tô Yên nhìn cô ta, chỉ cảm thấy lời này đã nghe qua rất nhiều lần.

Thời điểm khi cô vẫn còn chưa thành thần, đã có vô số người muốn giết cô không thành, nói ra lời nói như vậy tàn nhẫn.

Nhưng mà kết quả, đều không ngoại lệ, đều bị cô giết chết.

Nghe được nhiều lần, làm cho nội tâm cô không còn dao động.

Tô Yên ra tiếng

"Nếu đây là di ngôn của cô, chỉ sợ di ngôn này thực hiện không được."

Giọng nói vừa dứt, Tô Yên duỗi tay bẻ gãy ngón út Bạc Vũ.

Trên đó còn có lưỡi dao sắc bén mỏng như cánh ve.

"A!!"

Kịch liệt đau đớn làm Bạc Vũ hô ra tiếng.

Giây tiếp theo, cô ta bị ném xuống đất.

Tô Yên rút ra một tờ giấy, lau khô máu trên tay.

Lúc này, Tiểu Hoa thanh âm vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, người khiêu chiến vũ khiêu chiến thất bại, sẽ lọt vào mạt sát."

Khi Tiểu Hoa dứt lời, Bạc Vũ trên mặt đất đại khái cũng nghe được tin tức.

Bởi vì sắc mặt cô ta đã trở nên rất khó nhìn.

Sau đó, Bạc Vũ cong người một đoàn, đau đớn vặn vẹo phát ra thanh âm sắc nhọn chói tai.

Bạc Vũ muốn ngồi dậy, một giây sau lại ngã xuống trên mặt đất.