Edit: Tinh Niệm
Tô Yên không nói gì, chỉ là nhìn ngoài cửa sổ xe.
Cả một đường yên tĩnh còn có một chút xấu hổ, rốt cuộc xe chạy tới nơi.
Vừa xuống xe, Tô Yên một đường chạy chậm đến chỗ ở của mình.
Trịnh Diệu theo sát ở phía sau Tô Yên.
Còn chưa vào cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng đồ vật bị đập phá cùng với thanh âm chửi mắng hỗn loạn.
"Cmn, lão tử nuôi một con sói mắt trắng, thật là giỏi a."
"Nhìn xem nó ăn, nó ở như thế này mà để cho em trai sắp chết đói.
Tôi sao lại có đứa con ích kỷ như thế?"
Một người đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm hùng hùng hổ hổ gào thét.
Mà ở bên cạnh ông ta, còn có một người phụ nữ mặc áo in hoa, cao lớn vạm vỡ, vừa bận rộn nhét đồ đạc vào trong túi, vừa phụ họa.
"Đúng vậy, quả nhiên là nữ đại bất trung lưu* mà.
Còn chưa có gả chồng đã trở mặt không nhận người nhà.
Này nếu gả ra ngoài, còn thế nào nữa??"
*Con gái lớn không thể giữ trong nhà
Trong phòng bị lục đến tứ tung ngang dọc.
Những đồ sứ trang trí cũng bị quăng ngã đầy đất.
Mảnh vụn thủy tinh bay khắp nơi.
Tôn Tình đứng ở cửa lo lắng suông, cũng không dám đi lên cản.
Cho đến khi Tô Yên chạy vào.
Tôn Tình vừa thấy Tô Yên, càng sốt ruột
"Sao cậu lại trở lại??
Ba mẹ cậu còn đang tìm cậu đó, còn nói muốn đưa cậu về, không cho cậu đi học."
Tô Yên vừa nhìn bốn phía, vừa vươn tay vuốt lưng Tôn Tình trấn an
"Thả lỏng một chút, tớ sẽ không có việc gì đâu."
Đại khái là Tô Yên nói chuyện thật sự quá trấn định.
Nghe lời cô nói, liền luôn khiến người muốn tin tưởng, hơn nữa còn bình tĩnh xuống.
Lúc này, Trịnh Diệu cũng chạy tới.
Nhìn mặt đầy đất hỗn độn, còn có thanh âm hùng hùng hổ hổ kia.
Hắn sửng sốt
"Đây là làm sao vậy?"
Tô Yên không trả lời hắn, chỉ đi vào nhà.
Nhìn cha mẹ nguyên thân ở bên trong bận rộn,
Cô ra tiếng
"Các người tìm tôi?"
Ba Tô là người thứ nhất quay đầu lại, sau khi thấy là Tô Yên,
"Hay cho đứa bất hiếu mày, cuối cùng cũng lộ diện, hôm nay nếu tao không đánh mày đến cái da tróc thịt bong thì tao sẽ không phải là cha mày."
Nói xong, trực tiếp ném chén sứ trong tay tới trên mặt Tô Yên.
Tô Yên né sang một bên.
Lạch cạch một tiếng, chén sứ nện ở trên mặt đất, Vỡ ra tan tác.
Phát ra tiếng vang sắc nhọn chói tai.
Tô Yên đứng ở cạnh cửa, nhìn hai người kia, không biết suy nghĩ cái gì.
Mẹ Tô thanh âm sắc nhọn,
"Nhìn? Còn dám nhìn? Một chút tiền cũng không muốn cho em trai mày, sao lúc trước tao lại sinh ra cái đồ bạch nhãn lang thế này??"
Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tôn Tình
"Trong nhà có cướp, không báo công an?"
Ba Tô vừa nghe, tức lại càng lớn
"Mày nói ai là cướp? Thật là thiếu đòn mà!"
Một bên kêu một bên cầm dây mây quất tới trên người Tô Yên.
Chỉ là, không có kêu đau nhận sai như dự đoán.
Tô Yên một phen nắm lấy dây mây, giơ tay, nhéo cổ tay của ông ta.
Lạch cạch một tiếng, dây mây theo tiếng mà rơi.
Cô nhấc chân, đá đến chỗ xương bánh chè của ông ta, bùm một tiếng, ba Tô quỳ gối trên mặt đất.
Sau đó, Tô Yên nhấc chân, đá vào bờ vai của hắn.
"Ai da, ai da!!"
Bởi vì ba Tô thân hình béo tròn, vừa mới ngồi xổm xuống nhìn như là quả cầu, lăn hai vòng trên mặt đất.
Bên cạnh mẹ Tô trong cơn giận dữ, mắng
"Tô Yên! Mày dám đánh cha mày, mày có còn phải là con người hay không?!"
Tô Yên chớp chớp mắt, nhẹ nhàng bâng quơ
"Tôi không phải."
Cô là thần.
Dứt lời, Tô Yên giống như còn chưa thấy đủ.