Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 484: Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân 26




Edit: Tinh Niệm

"Lại đổi một bàn ăn đi."

Nói xong, nàng cười tủm tỉm ngồi xuống trên đùi hắn, vốn là muốn muốn giống lúc trước, ở trong lòng hắn lăn một cái.

Vừa mới ngồi xuống mới nhớ ra, mình đã biến thành người.

Còn trở nên rất lớn a.

Không lăn lộn được nữa.

Thế là yên lặng đứng lên.

Mới vừa rời đi, đã bị hắn ôm vòng eo, dùng lực một chút, ấn trở về trên đùi.

"Ngồi như vậy đi."

Duỗi tay ôm cổ hắn, dựa vào trên vai hắn, cười vui vẻ.

"Được"

Vũ Văn Húc câu môi một chút

"Người tới"

"Dạ"

Tiểu thái giám kia đi đến.

"Vương gia, ngài có gì phân phó?"

"Dọn bàn khác lên."

"Vâng"

Sau đó tiểu thái giám lui ra ngoài, theo sau bốn tên thị vệ đi vào, vội vàng dọn cái bàn kia đi.

Toàn bộ tiến trình hoàn toàn im ắng, an tĩnh mà nhanh chóng.

Tiểu thái giám khi lui ra ngoài, nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái.

Chỉ thấy Tô Yên cô nương ngồi ở trên đùi Vương gia nhà bọn họ.

Mà Vương gia đang cầm một cái khăn tay màu trắng xoa tay cho nàng.

Thanh âm Vũ Văn Húc thong thả

"Sau này ăn cơm, nên dùng đũa."

Tô Yên nói rất nhỏ

"Ta thích dùng tay."

"Cần phải học được, nếu có người khác ở đây, sợ là sẽ cười nàng."
/ QUẢNG CÁO

Tô Yên nghi hoặc

"Sẽ có người khác?"

Trong đầu trung lập tức nhớ tới công chúa vừa mới rời đi kia.

Cúi đầu, lập tức liền héo.

Vũ Văn Húc liếc mắt nhìn nàng một cái, suy nghĩ trong lòng nàng, sao có thể giấu được hắn đâu?

Duỗi tay, gõ một cái vào đầu nàng.

Sau đó chậm rãi nói

"Người vừa nãy kia, sẽ không ăn cùng chúng ta."

Tô Yên nghiêng đầu

"Vậy còn có ai?"

Hắn nhìn nàng, đôi mắt kia thuần tịnh như thế.

Vốn muốn nói, sau này khó tránh khỏi việc đi theo hắn ra ngoài tham gia một ít cung yến.

Không cần biết dùng thành thạo, miễn cưỡng giả bộ ứng phó là được.

Nhưng mà, nàng là từ sủng vật biến thành người.

Làm sao hiểu quy củ nhân loại?

Nói cho nàng, sợ là cũng không hiểu.
Nhìn đến một mâm cơm mới tinh ở trước mắt, một bàn mỹ vị được bưng lên.

Hắn cười một chút

"Không đói bụng?"

Tô Yên ngửi thấy mùi hương, nghiêng đầu đi xem.

Giây tiếp theo liền nhảy xuống từ trên người Vũ Văn Húc.

Nhìn chằm chằm món ngon mỹ vị này một vòng, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Đột nhiên trong lòng ngực không còn giai nhân, hắn nhìn chính mình trống rỗng ôm ấp, theo bản năng liền muốn kéo người trở về.

Nhưng mà chân vừa động, lại là nhớ tới bản thân chân cẳng không tiện.

Rũ mắt, cười tự giễu.

Cho đến khi nghe được thanh âm ghế dựa bên cạnh.

Phát hiện Tô Yên dạo qua một vòng, cuối cùng kéo một cái ghế dựa đến trước mặt hắn ngồi xuống.

Trong tay nàng cầm một đôi đũa, đưa tới trong tay Vũ Văn Húc.

Sắc mặt thản nhiên, chỉ vào đĩa thị thăn bò xào lăn.

"Ăn thịt bò."

Đúng là khẩu khí sai sử, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Vũ Văn Húc, chờ hắn đút.

Vũ Văn Húc mày nhíu một chút

"Nghe nói, nhiều ngày nay nàng ăn cơm đều chưa từng gọi người hầu hạ, chính mình một người ăn sạch sẽ, ta đút nàng, không sợ quá chậm sao?"

Tuy là nói thế, nhưng tay đã duỗi, bưng đĩa thịt thăn bò đến, cầm cái thìa múc non nửa chén.

Sau đó, đưa tới trước mặt nàng.

Tô Yên ánh mắt sáng loáng tiếp nhận lấy, trước khi ăn, nói một câu

"Thích chàng đút."

Tiếp đó một muỗng một muỗng bắt đầu ăn.

Lúc trước khi nàng chưa biến thành người, gần một năm rưỡi thời gian.

Một ngày ba bữa tất cả đều được Vũ Văn đút ăn.

__________

Ầy, ta vẫn đang edit với tốc độ rùa bò, định hôm nào tích được nhiều nhiều rồi mới bạo chương á.