Edit: Tinh Niệm
Lương Nguyệt nghe, dùng khăn tay che lấp môi, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, quay đầu nói với Vũ Văn Húc
"Giáp mặt chống đối như thế, ngài hôm nay muốn đầu nàng ta hay không?"
Vừa dứt lời, liền nghe thanh âm Vũ Văn Húc
"Mời công chúa đi ra ngoài."
Lương Nguyệt sửng sốt.
Giây tiếp theo thân thể cứng đờ
"Vương gia??"
Rõ ràng không thể tin được, Vương gia triệu ảnh vệ tới thế nhưng muốn mang nàng ta đi??
Những ảnh vệ đó là người chấp hành mệnh lệnh, từ trước đến nay chỉ nghe lệnh Vũ Văn Húc, sẽ không quản đối phương rốt cuộc có thân phận gì.
Lương Nguyệt há mồm còn muốn nói chút gì đó, giây tiếp theo đã bị hai tên ám vệ mang đi ra ngoài.
Nàng ta sợ tới mức trong đầu một mảnh hoảng loạn, chỉ có từng tiếng
"Vương gia, Vương gia, bản công chúa là phụng chỉ phụ hoàng đến đây, ngài không thể làm như vậy!!"
Khi công chúa bị nâng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Tô Yên cùng Vũ Văn Húc.
Cửa thư phòng đóng lại.
Vũ Văn Húc nâng mắt nhìn nàng.
Tô Yên chớp chớp mắt, nước mắt thu trở về.
Ách, hóa ra những người đó không phải tới đánh nàng, không cần khóc.
Nàng đứng ở chỗ đó, lực chú ý ngược lại dừng ở trên một bàn thức ăn kia.
Ưm, giữa trưa không ăn cơm, đói bụng.
Tuy rằng vừa mới nãy thực kiên định phải đi, nhưng mà hiện tại..., mình hẳn là nên ăn xong rồi lại đi?
Nhìn qua ăn rất ngon a.
Tô Yên một thân y phục màu trắng, đứng ở cửa thư phòng, duyên dáng yêu kiều, đẹp cực kỳ.
Chính là tầm mắt nàng, giống như cực lực muốn rời đi khỏi một bàn thức ăn kia, nhưng mà rời đi không lâu, liền sẽ lại lần nữa quay lại.
Vũ Văn Húc con ngươi đen trầm nhìn nàng cả nửa ngày, nhàn nhạt ra tiếng
/ QUẢNG CÁO
"Ta cùng với nàng ta không có quan hệ gì, cũng không phải là muốn cùng nàng ta ăn cơm trưa."
Hoàng đế hạ chỉ, muốn hắn nghênh thú công chúa kia.
Hôm nay Lương Nguyệt mang theo ý chỉ của hoàng đế đến, nói là muốn gặp mặt mấy lần để xúc tiến cảm tình.
Tuy rằng hiện giờ quyền lực hắn đều nắm ở trong tay, nhưng hoàng đế ý chỉ hạ xuống, mặt mũi vẫn cần phải cho, hắn vốn dự định tìm cớ hoãn lại sau đó cự tuyệt.
Hôm nay vừa đến giữa trưa, liền tính toán tùy tiện tìm cái cớ đẩy đi.
Chỗ nào biết vừa vặn bị Tô Yên gặp được.
Còn bày ra một bộ dáng hắn là tên phụ lòng muốn vứt bỏ nàng.
Tô Yên nghe hắn nói, mếu máo, nhịn không được lại hỏi
"Vậy, vậy vì cái gì chàng lâu như vậy đều không gặp ta, còn không ăn cơm cùng ta?"
Vũ Văn Húc ánh mắt giật mình, hắn buông hạ con ngươi, không hề nhìn nàng nữa.
Thanh âm thực nhẹ, thực đạm
"Vốn là muốn xem, ngày sau không cùng nàng ăn cơm, sẽ như thế nào."
Tô Yên lực chú ý đều ở trên một bàn đồ ăn thơm phức kia, đặc biệt là đĩa vịt quay.
Ngô....muốn ăn a.
Thế cho nên không tập trung nghe.
"Ân? Cái gì?"
Nàng lại lần nữa hỏi ra tiếng.
Vũ Văn Húc dừng một chút.
Hắn che lấp thần sắc trong mắt.
Dao động trong lòng dần dần bằng phẳng, khôi phục bộ dáng ngày xưa.
Đầu ngón tay hắn gõ một chút một chút lên trên bàn.
Có vẻ không chút để ý,
"Nàng vì sao không tới tìm ta?"
Tô Yên nhấp môi,
"Ta tới a, bọn họ ngăn ta ở bên ngoài, nói chàng rất bận."
Nàng nói đúng lý hợp tình, ân, đều là hắn không tốt.
Hắn gợi lên một ý cười nhàn nhạt
"Hừm? Hôm nay, ta không bận?"
"....Bận."
"Vì sao nàng vẫn vào được?"
"Ta xông vào!"
"Hôm nay biết xông vào, như thế nào mấy ngày trước đây không làm thế?"
"Ta...."
Tô Yên nghèo từ.
Ách... đúng vậy, nàng mấy ngày trước đây vì cái gì không xông vào, mà hôm nay một hai phải vào đây?
Hắn mí mắt vừa nhấc,
"Hay là nói, mấy ngày trước đây chính nàng một người ăn một bàn thức ăn, không có người quản, ân,chính là ăn đến cao hứng, sớm đã quên ta?"