Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1933: Xin chào, học bá! 17




Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Bạch Hoành Vũ rên ra tiếng.

Tô Yên

"Một quyền này là vì tôi đã từng thích cậu."

Phanh!

Lại một quyền giáng xuống.

Lúc này đây, Bạch Hoành Vũ hoàn toàn ngã xuống trên mặt đất, không gượng dậy nổi.

Tô Yên

"Một quyền này là thay cho người đã chết."

Chờ đánh xong.

Tô Yên mới dừng lại, lui hai bước.

Rút ra khăn tay tiếp tục lau tay.

"Về sau, chúng ta chính là người xa lạ. Nhìn thấy tôi thì tự động cách xa một chút."

Nói xong, cô ném khăn tay đi, đút hai tay vào trong túi, xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi phòng học, liền đi bộ xuống dưới lầu.

Dọc đường đi, cô bị không ít người nhìn chăm chú.

Nhưng khi chuẩn bị bước ra hành lang, nhìn thấy cơn mưa nặng hạt bên ngoài, Tô Yên nhíu mày, nhắm mắt lại xoa xoa ấn đường.

Còn tưởng rằng tốt hơn chút.

Hóa ra là cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Phiền muộn kéo tới càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Bực bội đến mức đầu óc ong ong.

Tô Yên tính toán đội mưa rời khỏi đây, nhưng có một chiếc ô màu đen che phía trên đầu.

Không biết Tô Cổ đã xuất hiện ở phía sau cô từ lúc nào.

Tô Yên mở mắt, nhìn thoáng qua.

Tô Cổ không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng đó.

Tiểu Hoa cảm thấy, hắn không phải tỏ ra ga lăng mà hắn là sợ bị đánh thì đúng hơn.

Tô Yên bước vào màn mưa, Tô Cổ tạo một ít khoảng cách với cô, hai người sóng vai đi về phía trước.

Cho đến khi bước tới cổng trường.

Nhìn chú Trương đã đậu xe ở đó.

Tô Cổ một đường trầm mặc, lúc này mới lên tiếng

"Nhất định phải có biện pháp giải quyết, nếu không, sẽ xảy ra chuyện."

Tô Yên cau mày, nghe hắn nói mà đầu ong ong ong.

Lên tiếng

"Ừ."

Nói xong, liền ngồi vào trong xe.

Cửa xe đóng lại, ngăn cách với tiếng mưa rơi bên ngoài, rốt cuộc cũng ổn hơn chút.

Cô hiểu ý Tô Cổ.

Vào ngày mưa cô sẽ trở nên bực bội cáu gắt, cô phải tìm biện pháp giải quyết.

Chỉ là hiện tại cô không có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó, chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh để đợi.

Chú Trương dường như nhìn ra Tô Yên đang buồn bực.

Một đường im lặng, không nói gì.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Về đến nhà, Tô Yên mở cửa.

Sau đó, sói tuyết lập tức nhảy tới trên người cô.

Nếu không phải còn chút lý trí, Tô Yên thiếu chút nữa bóp chết nó luôn.

Con chó này hiện tại quá lớn.

Ô ô nức nở, bộ mặt thật dữ tợn.

Cô muốn đem nó thả xuống.

Nó làm sao chịu?

Níu quần áo Tô Yên, quấn lấy cô không chịu buông ra.

Tô Yên nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới mở to mắt, đi lên lầu.

Nửa ngày sau, chú Trương đứng ở hành lang tầng hai nghe thấy tiếng chó nức nở trong phòng Tô Yên.

Âm thanh có vẻ khác với ngày thường.

Cứ như nó phải chịu thật nhiều ủy khuất vậy.

Nhưng nghĩ lại, tiểu thư thật sự thích con chó kia vô cùng.

Cô sẽ không bạc đãi nó đâu.

Bởi vì con chó này lớn lên quá nhanh nên đã dọa tới không ít người hầu.

Từng người từng người trốn thật xa, sợ nó nổi điên cắn người.

Trong phòng, Tô Yên kéo kín rèm cửa, nằm ở trên giường.

Trước khi nhắm mắt, còn nhìn con chó bị cô cột vào trong một góc.

Sói tuyết bị trói, trong miệng còn bị nhét một cái khăn lụa màu hồng phấn.

Đáng thương hề hề, ô ô thút thít, hoàn toàn không hiểu vì sao Tô Yên lại trói nó.

Đôi mắt màu lam nhạt, ngập nước nhìn cô, cố gắng muốn cô cởi trói.

Nhưng mà, Tô Yên chỉ nhìn thoáng qua rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Một giấc này, cô thật sự ngủ rất say.

Ngủ từ giữa trưa tới 4 giờ sáng ngày hôm sau.

Bên ngoài sắc trời hửng sáng, mưa đã tạnh.

Cô chậm rãi mở to mắt.

Theo bản năng sờ sờ bên cạnh.

Chó đâu?

Ồ, phải rồi, cô đã trói nó lại.

Tô Yên ngồi dậy, nhìn vào góc tường trước mặt.

Ánh mắt bỗng sững sờ.

Con chó vốn dĩ bị trói bằng khăn trải giường đã không thấy đâu.

Mà có thêm một người đàn ông.

Tóc bạc, mắt lam, khoả thân.

Tô Yên dừng lại ba giây, lần nữa nhắm mắt lại.

Ừm, chắc chắn là đang nằm mơ.