Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1840: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 56





Âm thanh của Lục suy yếu

"Lúc trước nàng rời đi, không phải vì nhìn thấy chân thân của ta hay sao?"

Khi đó cô nói không ngại, nhưng vừa rời đi, liền không quay trở về nữa.

Hắn nhắc đến việc này, Tô Yên mới nhớ ra sự tình phát sinh trước đó.

Hình như, lúc cô bị cánh cổng đó hút đi, là đang nói về vấn đề này với hắn.

Cho nên, ở trong mắt hắn, cô rời đi là vì ghét bỏ nguyên thân của hắn hay sao?

Trầm mặc một lúc lâu, Tô Yên kéo tay hắn, nghiêm túc nói lại một lần nữa.

"Từ trước tới nay ta chưa từng ghét bỏ chân thân của chàng, trước kia không, sau này cũng sẽ không."

Khuôn mặt Lục tái nhợt, nhưng đôi mắt hắn lại sáng lấp lánh.

Tô Yên tiến sát lại, hôn lên mặt hắn một cái.

Chuyện về chân thân của hắn, cũng coi như là đã giải quyết xong.

Tô Yên hỏi hắn

"Chàng rời đi lâu như vậy để làm gì?"

Lục không nói lời nào.

Tô Yên hỏi tiếp

"Không thể nói với ta sao?"

Nửa ngày sau, hắn mới mệt mỏi trả lời

"Đi lấy thứ mà nàng muốn."

Hắn sợ cô ghét bỏ hắn, hắn không muốn để côrời đi.

Lời Lộ Khe nói trước khi chết không ngừng vang vọng bên tai, những người đã nhìn thấy chân thân của hắn, không một ai là không ghét bỏ.

Hắn muốn giữ cô ở lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn cách đó.

Tô Yên sửng sốt

"Ta muốn?"

Hai người đang nói chuyện.

Bên ngoài liền truyền tiếng 'ầm' vô cùng lớn.

Tô Yên ngẩng đầu quay lại.

Một viên cầu lửa từ trên trời giáng xuống.

Phía xa còn có tiếng ầm ĩ của một nhóm người hò hét.

"Các huynh đệ!! Tiến lên!!"

Vừa dứt lời, tiếng hò hét cùng tiếng bước chân càng lúc càng lớn, khoảng cách càng lúc càng gần.

Đây là ······.

Tiểu Hoa phản ứng mau lẹ

"Ký chủ, đây là đại quân của những kẻ tập kết muốn tạo phản!"

Ở bên ngoài Yêu Vương điện đã bắt đầu chiến đấu, hai thế lực đan xen.

Dù sao Lục mới lên làm tân Vương, căn cơ không quá ổn, người có thể tín nhiệm quá ít.

Thế cho nên trận này đánh chưa đến nửa canh giờ liền đánh tới cửa Yêu Vương điện rồi.

Tô Yên móc từ trong túi ra một viên kẹo, bóc ra rồi đưa tới bên môi Lục

"Chàng muốn ăn không?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lục cúi đầu, ngậm lấy.

Trong lúc hắn ăn kẹo, Yêu Vương điện đã bị phản quân bao vây, rất nhiều người ồ ạt ùa vào trong.

Dẫn đầu, chính là ả nữ yêu đó.

Ả cầm cốt kiếm, khí thế hừng hực.

Mục đích của nàng ta không phải muốn mạng của Lục, mà muốn Lục giết chết Tô Yên.

Nhưng vừa vào trong, đã thấy cảnh tượng Tô Yên đang bón kẹo cho Lục ăn.

Tức khắc trong mắt ngập tràn sát khí, nắm chặt cốt kiếm trong tay.

Tức đến nỗi hít thở không thông, lồng ngực phập phồng

"Chỉ là một nữ tử nhân loại, lấy cái gì mà kiêu ngạo đến thế?"

Tô Yên nhìn đám người đứng bên dưới, nàng đứng bên cạnh Lục.

Vốn muốn buông tay ra, kết quả Lục lại lôi kéo bàn tay cô không chịu buông.

Không hề muốn tránh né Tô Yên như vừa rồi.

Tô Yên nhàn nhạt nói

"Tạo phản?"

Cô vừa dứt lời, đám người kia liền yên tĩnh, sau đó cười ha ha.

"Cái gì mà tạo phản với không tạo phản chứ? Không phải Yêu Vương của chúng ta cũng phải giết Yêu Vương tiền nhiệm mới có thể ngồi lên được vị trí này hay sao?"

"Đúng vậy, lại còn để nữ tử nhân loại kia đứng ra thay mặt nói chuyện, thật là nực cười."

"Yêu Tộc của chúng ta trước giờ đều là kẻ mạnh làm Vua. Không có năng lực thì nhanh nhanh lăn xuống cho ta."

Đám người đó ỷ vào người đông thế mạnh, cho nên khẩu khí nói chuyện càng lúc càng càn rỡ.

Cho đến khi ả nữ yêu nâng tay lên, đám người đó mới dừng nghị luận.