Tô Yên đi đến một hẻm vắng, vươn tay.
Tiểu Hồng trượt từ cổ tay cô xuống, biến thành một xà nhân, thân người, đuôi rắn.
Tiểu Hồng vui vẻ
"Yên Yên ~ Yên Yên ~~"
Giọng nói của nó vô cùng hưng phấn.
Vì sao nó lại muốn biến thành xà nhân ấy à?
Bởi vì nó không giỏi giang như Tô Cổ, không thể biến ra cả quần áo khi huyễn hóa thành người được.
Tô Cổ nói, nếu biến thành người thì không thể trần truồng chạy khắp nơi.
Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi.
Tô Cổ mặc một thân y phục trắng, xuất hiện ngay bên cạnh Tiểu Hồng.
Tô Cổ liếc mắt nhìn Tiểu Hồng trơn bóng
"Nhiều năm như vậy vẫn chỉ có thể biến thành cái bộ dạng trần như nhộng này chạy khắp nơi, cũng là một loại năng lực hiếm gặp."
Tiểu Hồng ngơ ngác
"Ngươi đang khen ta sao?"
Tô Cổ gật gật đầu.
Hai mắt Tiểu Hồng sáng lên, đang muốn tự sướng, Tô Cổ liền nói một câu chặn họng nó
"Khen ngươi thật ngu ngốc."
Tô Cổ dứt lời, Tiểu Hồng ngớ người, 'hừ hừ' hai cái rồi lắc cái đuôi chạy tới phía Tô Yên.
Nó muốn ở cạnh Yên Yên cơ.
Tiểu Hồng thì trần truồng, trong tay Tô Yên lại đang cầm một túi bạc.
Việc cần làm đầu tiên tất nhiên là mua cho nó một bộ quần áo đã.
Cũng may đây là Yêu Tộc, bộ dạng nửa người nửa xà của Tiểu Hồng cũng là bình thường, cho nên Tiểu Hồng có thể quang minh chính đại đi dạo trên phố.
Điểm duy nhất không giống nhau giữa nó và những xà nhân khác, chính là người ta mặc y phục.
Một nữ tử nhân loại, một xà nhân không mặc quần áo, một nam nhân nhìn mãi không ra là yêu gì, tổ hợp thần kỳ này vừa xuất hiện trên phố, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn.
Đặc biệt khi đi mua quần áo, Tô Yên lấy bạc ra trả cho trưởng quầy.
Bạc đó chính là ngân nguyên bảo, vô cùng có giá trị, vô cùng làm người ta chú ý.
Tổ hợp này, quả thật chính là một đĩa đồ ăn ngon.
Cầm nhiều bạc như vậy, ba người này đạo hạnh có vẻ còn thấp, càng đi càng bị nhiều yêu theo dõi.
Tô Yên, Tiểu Hồng và Tô Cổ ra khỏi cửa hàng, Tiểu Hồng đã huyễn hoá ra hai chân, dùng đôi chân ngắn nhỏ của mình chạy lên phía trước.
Hai cái búi tóc lắc qua lắc lại theo bước chân của nó, nhìn vô cùng đáng yêu.
Chạy chạy, Tiểu Hồng chỉ vào một cửa hàng điểm tâm
"Yên Yên, Yên Yên, cái kia cái kia."
Ánh mắt Tiểu Hồng sáng lên, vừa nói nước dãi vừa chảy đầy đất.
Tô Yên gật đầu
"Được!"
Cô đi vào, mua ba phần, mỗi người một phần.
Dọc đường đi, Tiểu Hồng không ngừng nói
"Yên Yên, kẹo hồ lô."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Được!"
"Yên Yên, chuối ~~"
"······Được."
"Yên Yên, kẹo bông gòn."
"Ừm."
"Yên Yên, ưm."
Tô Yên cầm một cái bánh hoa quế nhét vào trong miệng Tiểu Hồng.
Cô nhìn Tô Cổ, sau đó đưa xiên hồ lô ngào đường trong tay mình cho hắn.
Xiên hồ lô này cô chưa hề ăn.
Tô Cổ nhận lấy, vừa ăn vừa túm tóc Tiểu Hồng đang đi trước.
Chờ nuốt xong một viên kẹo hồ lô, Tô Cổ mới lên tiếng
"Có phải bọn em tốt hơn tên nam nhân kia nhiều không?"
Tô Yên nghi hoặc
"Hả?"
Khuôn mặt Tô Cổ vô cảm, cũng không nói lại.
Tiểu Hồng vừa ăn đầy mồm bánh hoa quế vừa nói
"Nam nhân kia của Yên Yên keo kiệt như vậy, còn không cho bọn em tới gần chị. Hắn còn cắn chị nữa. Nếu chị cho em hôn hôn, em sẽ không cắn chị đâu."
Tiểu Hồng nói vô cùng nghiêm túc.
Tô Yên: "..."
Cô thò tay vào trong gói giấy, lấy ra một miếng bánh, tiếp tục nhét vào miệng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng vô cùng phối hợp, há rộng miệng cho Tô Yên đút.
Bánh hoa quế này thật là ngon a~~
Nó được Yên Yên bón, Yên Yên bón nha, nên Tiểu Hồng càng thêm cao hứng.