Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1817: Xin chào, boss lòng dạ âm hiểm 32




Dáng vẻ này của hắn ta chính là cố ý khiêu khích.

Nháy mắt sau khi hắn dứt lời, một đạo khí mạnh mẽ xẹt qua từ bên má hắn ta.

Nếu không phải hắn ta thân kinh bách chiến, thân thể theo bản năng trốn tránh, thì lúc này có khi hắn đã hồn lìa khỏi xác rồi.

Một sợi tóc đỏ rơi xuống trên mặt đất.

Tức khắc, không khí trên bàn cơm trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Xích diễm sờ sờ mặt mình, hắn cười càng thêm không kiêng nể gì.

Phía đối diện, Lục vô biểu tình, một cỗ lệ khí từ trong cơ thể tràn ngập ra.

Cho đến khi xích diễm nhẹ hô một tiếng

"Yêu Vương đại nhân coi trọng nữ tử nhân loại này, vậy phải nên cẩn trọng cất giữ bảo vệ."

Đầu ngón tay hắn lộc cộc gõ bàn, trên mặt là vẻ tươi cười quái dị, một bộ dáng ý vị thâm trường.

Tô Yên ăn kẹo, nhìn Xích Diễm

"Ngươi nếu là muốn xuống tay với ta, tốt nhất nên dùng một ít chiêu thức lợi hại. Ngươi nếu bị thua, chỉ sợ kết cục sẽ không tốt lắm."

Xích Diễm sửng sốt, nhìn Tô Yên đánh giá trên dưới, trong mắt sáng ngời.

Vốn tưởng là đóa hoa nhỏ, không nghĩ tới là hoa hồng mang đầy gai nhọn nha.

Như thế này càng thú vị rồi.

Thủ hạ bên cạnh Xích Diễm nhỏ giọng nói

"Thủ lĩnh, không bằng chúng ta đổi tửu lâu?"

Xích diễm đứng lên

"Nhìn gương mặt Yêu Vương đại nhân, xác thật là không có hứng ăn uống a"

Hắn nói xong, vứt cái mị nhãn cho Tô Yên, sau đó xoay người rời đi.

Thực mau, đồ ăn được bưng lên.

Lúc Tô Yên nếm thử đồ ăn của tiệm mới hiểu được vì cái gì Lâm Trường Dã nói nơi này có hương vị tuyệt thế.

Tiên hương vị mỹ, làm người lưu luyến, ăn thật sự ngon.

Quan trọng nhất chính là, một bàn đồ ăn được bưng lên cũng không phải là thứ gì cao sang.

Một đĩa đậu hũ trắng, một đĩa bánh bao nhỏ, một mâm heo sữa nướng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên đầu tiên là múc một muỗng đậu hũ, ăn vào trong miệng, đậu hũ mềm mại, ngọt mà không ngấy, thực thơm ngon.

Món heo sữa nướng này rõ ràng chính là một món ăn hoang dã, có một loại hương khí mùi thịt trộn với hương hoa quả tươi.

Cắn một ngụm, vị vừa lúc tươi mới ngon miệng.

Cô ăn ăn, ngẩng đầu xem Lục bên cạnh.

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ là uống một chút nước, một miếng thịt cũng chưa động.

À, còn để cái mặt lạnh nữa.

Bên cạnh, Lâm Trường Dã cũng chỉ ở đằng kia nhìn.

Yêu Vương đại nhân không ăn, hắn nào dám động đũa?

Tô Yên nghi hoặc

"Chàng không đói bụng?"

"Cô quản cũng thật nhiều."

Tô Yên múc một muỗng đậu hũ, đưa qua

"Cái này ăn rất ngon."

Cô nghiêm túc giới thiệu, đưa đến trước miệng hắn.

Thấy Yêu Vương đại nhân bày ra bộ dáng không hứng thú với đồ ăn, Lâm Trường Dã còn tưởng rằng hắn định sẽ chán ghét đẩy thìa sang một bên.

Kết quả ······.

Chỉ thấy Lục vẫn một khuôn mặt lạnh, há mồm ăn.

Lâm Trường Dã trợn to mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Hắn cũng có thể phát hiện ra, Yêu Vương đối nữ tử này rất khác biệt. Chỉ là hiện tại không chỉ khái quát bằng hai chữ khác biệt là được a.

Tô Yên thấy hắn thích ăn, liền kéo một đĩa đậu hũ qua, một muỗng một muỗng đút hắn.

Vừa đút vừa hỏi

"Ăn ngon không?"

Lục liếc cô một cái, trả lời

"Ân"

Cuối cùng, một đĩa đậu hũ, tất cả đều vào trong miệng hắn.

Một bữa cơm ăn xong, Lâm Trường Dã thành vật trang trí kèm theo.

Nhìn Yêu Vương cùng nữ tử nhân loại dây dây dưa dưa, ái muội không rõ.

Thế cho nên khi rời đi, Lâm Trường Dã vừa đi vừa tặc lưỡi.

Sớm biết rằng có tình huống như vậy, hắn hà tất theo tới làm gì.

Mình hình như quấy rầy Yêu Vương điện hạ ân ái thì phải.