Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1790: Xin chào, boss lòng dạ hiểm độc 5




Tô Yên bị gia trưởng của bọn nhóc vây quanh.

Nghe thấy có người bảo cô thơm, những người khác cũng bất giác cẩn thận đánh hơi.

Ân, đúng là so với những nhân loại khác thơm hơn.

Trong đó một tên Lợn Yêu chảy nước dãi đầy đất, vừa ngửi vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ

"Tiểu nhân dám khi dễ con ta?! Tìm chết!"

Nói xong, liền đánh về phía Tô Yên.

Có người khởi xướng, mấy con yêu quái bên cạnh cũng sôi nổi đánh tới.

Tre già măng mọc, như sợ người khác cướp mất công của mình vậy.

Một nén nhang sau, Tô Yên giơ chân đá một tên yêu quái cuối cùng ra.

Bọn yêu con thì sớm đã chạy mất tăm, giờ chỗ này chỉ có Tô Yên.

Cô đang định nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy có chấn động lớn ở phía sau.

Tô Yên sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn.

Là lục.

Cậu nhóc bị một dây đằng trói lại, treo ở trên không trung, bên cạnh còn có vô số dây đằng đánh vào người nó.

Sắc mặt Lục xám trắng, mắt nhắm lại.

Đòn roi đánh ra vô cùng tàn nhẫn.

Tí tách, máu theo mắt cá chân của cậu rơi xuống đất.

Tiếng roi rất lớn, hơn nữa Lục bị treo cách Tô Yên chưa đầy 10 mét.

Không chỉ có mỗi Tô Yên nhìn thấy, mà ngay cả đám yêu quái nằm dưới đất cũng nhìn rõ.

Hùng* yêu hừ lạnh ( Hùng là gấu đấy ạ)

"Xứng đáng! Thụ thần thế nhưng chỉ phạt nó nhẹ như vậy, nếu là ta, sớm làm nó quy thiên theo cha nó!"

Bên cạnh có yêu nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vừa hận vừa sợ

"Tại sao nó vẫn còn sống?!"

"Đúng vậy! Mệnh nó thật là lớn! Không hổ là sát tinh trong miệng thụ thần."

Bọn họ không chỉ trơ mắt nhìn cậu bé bị đánh, mà còn cảm thấy việc dây đằng đánh nó là một việc làm đúng đắn.

Cho đến khi một trong số họ thở dài

"Nếu nó không chết thì Yêu tộc chúng ta sợ là vô pháp an tâm. Liệu lời tiên tri của thụ thần sẽ thành sự thật?"

Ngay khi giọng nói vừa dứt, một tên yêu quái như nghĩ ra điều gì đó.

"Sau khi đứa nhỏ này ra đời, vạn vật đều chết hết."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bởi vì những lời này, không khí xung quanh vốn bình yên dần trở nên khẩn trương.

Thụ thần chưa bao giờ tính lầm, vì thế mới đặt cho đứa nhóc kia cái tên Lục.

Lục, tàn sát.

Ngay khi nó chào đời đã được thụ thần mang đi dạy dỗ.

Hiện giờ đã hơn mười năm.

Một yêu quái thở dài

"Tuổi còn nhỏ mà đã ích kỷ như vậy, e rằng khi trưởng thành sẽ giống với lời tiên tri a."

Bọn họ chỉ trò chuyện vài câu với nhau.

Tô Yên nghe một chút rồi nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục, tựa hồ cậu sắp tắt thở.

Cô nhanh chóng chạy qua.

Ngay lúc dây đằng chuẩn bị đánh Lục lần nữa, cô giơ tay, dùng sức nắm lấy dây đằng.

Xoẹt.

Tất cả các dây đằng liền bị kéo đứt.

Tiếp đó, Tô Yên nhảy lên, ôm Lục xuống.

Miệng cậu nhóc phun ra máu, mặt tái xanh như người chết, mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh.

Cô kéo dây đằng đang quấn ở cổ cậu xuống rồi ném đi.

Lúc này, một thanh âm cổ quái như tiếng chuông ngân vang bên tai cô

"Nhân loại, ngươi có biết mình đang làm gì không?"

Thanh âm kia mang theo tức giận, đối với sự xuất hiện và can thiệp đột ngột của Tô Yên rất bất mãn.

Lúc thanh âm vang lên, một dây đằng thật lớn đánh úp tới Tô Yên, như muốn giáo huấn cô một trận.

Tô Yên duỗi tay nắm lấy dây đằng, kéo một cái.

Hai bên giằng co.

Nhưng chỉ trong giây lát, phanh!

Dây đằng bị xé toạc.