Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1788: Xin chào, boss lòng dạ hiểm độc 3




Một đứa mạnh miệng nói

"Ngươi, ngươi một kẻ nhân loại hèn hạ, dám ở Yêu giới chúng ta giương oai! Muốn chết có phải không?!"

Tô Yên không nói chuyện mà chỉ duỗi tay, thoáng dùng sức đẩy đứa trẻ kia lùi sau vài bước, ầm một tiếng té ngã trên mặt đất.

Nháy mắt, thằng nhóc kia nước mắt tràn mi, những đứa khác cũng đồng loạt chạy toán loạn.

Tô Yên đứng yên ở đó một hồi lâu.

Ân, cái cảm giác bắt nạt trẻ con này là thế nào đây?

"Khụ khụ khụ"

Phía sau Tô Yên vang lên tiếng ho khan.

Cô xoay người, cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy đứa trẻ bị đánh cả người tím tái nằm dưới đất.

Đầu bị thương, tay dính bùn đất, toàn thân dơ hề hề.

Cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên, đôi mắt đen nhánh, không có chút ý cảm tạ.

Cậu chống lên cái cây bên cạnh đứng dậy.

Tô Yên sửng sốt trong giây lát rồi duỗi tay giữ chặt lấy nhóc con kia.

Kết quả, chỉ vừa mới chạm, lạch cạch một tiếng.

Nhóc con liền đánh vào mu bàn tay của Tô Yên.

Nó nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn cô

"Ta không cần ngươi cứu."

Đây rõ ràng là một đứa trẻ mười tuổi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén.

Giống như chỉ cần nhìn một cái là có thể đâm chết người.

Tô Yên gật đầu.

"Ân, là ta tự nguyện cứu cậu."

Nói đoạn cô mở vali tìm trong chốc lát.

Dựa vào ký ức tìm được băng gạc cùng thuốc khử trùng.

Cô kéo cậu nhóc qua.

Nếu Tô Yên không muốn buông ra thì nhóc con này làm sao thoát khỏi?

Cô xịt thuốc lên tất cả những chỗ bị thương của cậu, cầm máu rồi dán băng gạc.

Làm xong hết thảy cô mới buông tay.

Đứa nhỏ mới đầu còn giãy giụa, nhưng thấy mình không thể thoát được liền mặc kệ.

Lạnh lùng nhắm mắt lại, cho đến khi Tô Yên buông tay.

Đợi một hồi lâu, cậu mở to mắt, sờ băng gạc trên đầu, lại sờ những chỗ bị thương trên người.

Cậu cười lạnh

"Trị thương cho ta? Ngươi cũng chỉ là đồ ăn mà thôi, ý tưởng thương hại yêu quái từ đâu ra chứ? Hay nhân loại các ngươi đều vậy?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Từ ngữ, lời nói của cậu không hề giống một đứa trẻ mười tuổi.

Tô Yên nghiêm túc

"Không phải là thương hại, chỉ là muốn trị thương cho cậu."

Đứa trẻ lạnh nhạt nói

"Ta không cần."

Tô Yên gật đầu

"Kể cả cậu không cần, ta vẫn làm như vậy."

Nói xong, ục ục, bụng của đứa trẻ phát ra tiếng.

Trong mắt cậu nhóc hiện lên ác ý, tiếp đó liền duỗi tay về phía cổ Tô Yên.

Tô Yên thoáng dùng sức chặn lại tay của cậu, sau đó lục trong túi ra một viên kẹo, bóc giấy dầu ra, nhét vào miệng nhóc con.

Cô vừa đút vừa nói

"Tuy ta là đồ ăn, nhưng cậu đánh không lại ta. Tốt nhất là ăn kẹo đi."

Nhóc con nhíu mày, trong miệng là viên kẹo sữa vị dâu tây đã tan ra.

Hương vị ngọt ngào, cùng với thịt tươi hay những thứ thức ăn thừa đầy lông đều không giống nhau.

Cậu đang định nhổ thì dừng lại, chờ viên kẹo trong miệng tan hết.

Vẫn chưa đã thèm.

Tô Yên thấy như vậy, lại lấy một viên kẹo đưa tới miệng cậu.

Cậu nhóc nhìn Tô Yên, lại nhìn viên kẹo.

Hừ lạnh một tiếng, há mồm ăn viên kẹo.

Cũng không biết là ăn bao nhiêu cái, chỉ biết dưới đất đã đầy vỏ kẹo.

Cậu nhóc mở miệng

"Nói điều kiện đi."