Lý Đại Bạch nghe xong, mắt sáng ngời
"Vậy là Thịnh Nguyên quốc cho người tới chuộc chúng ta sao??"
Tô Yên lắc đầu
"Không có."
Sau đó nàng hỏi
"Sau khi ra ngoài, ngươi muốn làm gì?"
Lý Đại Bạch vỗ vỗ cây cột
"Về nhà trồng trọt!"
Không phải là hắn ta nhất thời không nghĩ ra được nên mới nói vậy.
Mà khi nói tới việc về nhà trồng trọt, đôi mắt Lý Đại Bạch còn sáng hơn so với khi nói tới việc đánh giặc bảo vệ tổ quốc.
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm!"
Lý Đại Bạch nhìn Tô Yên, trong mắt xuất hiện sự do dự
"Cậu có biện pháp đưa ta ra ngoài sao? Chẳng lẽ, cậu phải đáp ứng Hiên Viên Quân Ngọc làm việc gì đó khuất nhục sao?"
"Không."
Khi nàng nói chuyện sẽ khiến người ta xuất hiện cảm giác vô cùng tin tưởng.
Lý Đại Bạch nhìn vào mắt Tô Yên, dần dần cảm thấy yên tâm.
Cũng đúng, tiểu huynh đệ võ công cao cường như vậy, dù có bị bắt ép, cùng lắm thì đánh một trận rồi chạy!
Chờ hắn ta ra khỏi ngục rồi, hoàn toàn có thể mang theo tiểu huynh đệ rời đi.
Nhưng mà....
Lý Đại Bạch nghĩ nghĩ, lại nhớ tới hình ảnh ở trong thôn.
Tiểu huynh đệ đối với Vương Gia, hình như cũng rất để bụng.
Tám phần là tiểu huynh đệ cũng thích tên Vương Gia kia rồi.
Lý Đại Bạch vươn tay, vỗ vỗ bả vai Tô Yên, trịnh trọng
"Tiểu huynh đệ, cậu yên tâm, chờ ta đi ra ngoài, ta khẳng định sẽ trồng trọt cho tốt. Ngày nào đó, nếu cậu không có chỗ để đi, có thể tới tìm ta. Ta nuôi cậu!"
Tô Yên là ân nhân cứu mạng của hắn ta.
Ở trong lòng Lý Đại Bạch, chỉ cần tiểu huynh đệ yêu cầu, hắn ta sẽ không từ chối.
Tô Yên trầm mặc.
Vì sao Lý Đại Bạch cứ luôn cảm thấy nàng sẽ bị vứt bỏ vậy?
Nói thêm được vài câu, bên ngoài bỗng truyền tới âm thanh trịnh trọng.
"Vương gia!"
Có tiếng bước chân tới gần.
Thấp thoáng thấy bóng người sau ô cửa sắt.
Sau đó liền nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Quân Ngọc
"Nàng hàn huyên với hắn ta thật là lâu."
Giọng điệu quái quái.
Vừa nói vừa duỗi tay kéo Tô Yên ôm vào trong ngực.
Hơn nữa còn vô cùng săn sóc mà tránh miệng vết thương của nàng.
Cúi đầu thì thầm bên tai nàng
"Vết thương có đau không?"
Tô Yên lắc đầu
"Không sao."
Hắn cúi đầu, cách Tô Yên cực gần
"Nói cái gì với hắn ta mà lâu như vậy."
Tô Yên nhìn Hiên Viên Quân Ngọc
"Đang nói đến chuyện thả hắn ra ngoài."
Hiên Viên Quân Ngọc nhíu mày
"Sao?"
Vừa hỏi lại, hắn vừa liếc mắt nhìn Lý Đại Bạch trong nhà lao.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Suy tư nói
"Nàng đối xử với hắn ta thật tốt."
Ngữ điệu chậm rãi, xen lẫn chút cảm xúc kỳ quái.
Lý Đại Bạch vỗ vỗ ngực
"Đó là tất nhiên, tiểu huynh đệ đã cứu ta, ta cũng nguyện ý bồi Tô huynh đệ vượt lửa qua sông, quyết không chối từ!"
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, trầm mặc một hồi lâu.
Tô Yên cảm thấy eo mình bị bàn tay của hắn siết có chút đau.
Hiên Viên Quân Ngọc cúi đầu, dán sát vào lỗ tai Tô Yên
"Quan hệ của nàng và hắn, có vẻ còn thân cận hơn cả với ta."
Tô Yên biết Hiên Viên Quân Ngọc còn chưa nói xong.
Liền im lặng chờ hắn nói nốt.
Quả thật, hắn tiếp tục dùng giọng điệu buồn bã nói tiếp
"Thật không muốn để cho hắn ta tồn tại mà."
Vạn nhất về sau nàng thích mấy tên lỗ mãng, theo thằng nhãi ranh này cao chạy xa bay thì phải làm sao bây giờ??
Lại còn ân nhân cứu mạng?
Vừa nghe xong đã làm người ta khó chịu.
Hiên Viên Quân Ngọc ôm lấy eo Tô Yên, giọng điệu lạ lạ
"Nàng còn có bao nhiêu người muốn báo ân? Có phải nàng ở cùng những nam nhân khác sẽ quên luôn thân phận chân thật của mình?"
Tô Yên lắc đầu
"Không có, chỉ có một mình hắn."
Tô Yên vừa nói xong, Hiên Viên Quân Ngọc lại lần nữa trầm mặc
Chỉ có một mình hắn ta?
Nghe thế nào lại giống như bảo bối cục cưng vậy?
Ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc đen ngòm nhìn Lý Đại Bạch.
Thật muốn để tên lỗ mãng này chết trong nhà lao, về sau đỡ phiền toái.