Tô Yên nâng tay phải lên, chuẩn bị cầm đũa ăn cơm.
Nhưng vừa mới nâng tay lên, cánh tay liền khựng lại, chậm rãi thả xuống.
Sau đó giơ tay trái lên cầm lấy đôi đũa chậm rì rì ăn cơm.
Nàng vốn không thuận tay trái, cho nên vô cùng gượng gạo.
Một lát sau, Tô Yên dứt khoát buông đũa, cầm lấy cái màn thầu lên ăn.
Chủ yếu là đã đói lắm rồi, ăn gì cũng được, no bụng là quan trọng nhất.
Nhưng vừa mới cắn được hai miếng màn thầu, liền có một bóng người xuất hiện trước mặt nàng.
Ngẩng đầu lên nhìn, Hiên Viên Quân Ngọc đang nhìn nàng chằm chằm.
Sau đó, cái màn thầu nàng vừa ăn được hai miếng liền bị người ta lấy đi.
Tô Yên nhìn theo cái màn thầu.
Hiên Viên Quân Ngọc lên tiếng
"Không phải ngươi đói sao? Đồ ăn này không hợp khẩu vị sao?"
Tô Yên lắc đầu, lên tiếng
"Không phải, ăn màn thầu sẽ nhanh hơn một chút."
Ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc đen láy, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hắn bỗng nhiên lên tiếng
"Tay phải của ngươi làm sao vậy?"
Từ khi Tô Yên bắt đầu tiến vào đây, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng.
Nhất cử nhất động của nàng hắn đều nhìn thấy rõ.
Tô Yên ngẩng đầu
"Bị thương nhẹ."
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, vết thương của chị không phải là thương nhẹ, là trọng thương, trọng thương đó!!!Chị đau đến nỗi không cầm được đũa nữa rồi."
Tính cách của Tô Yên đôi khi làm Tiểu Hoa vô cùng sốt ruột.
Cho dù nàng chịu bao nhiêu khổ cực cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu cho qua, giống như không đáng để nhắc tới.
Lưỡi hái của Nam Minh cũng vô cùng lợi hại.
Hắc khí ở vai phải ký chủ còn chưa tan đi, hơn nữa còn có xu hướng xâm nhập sâu vào trong cơ thể, khiến Tiểu Hoa sợ tới mức kinh hồn táng đảm.
Còn may ký chủ nói với nó đây chỉ là hiện tượng bình thường, vài ba ngày sẽ hết.
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin
"Ngươi bị thương?"
Thực lực của Tô Yên như thế nào, hắn dĩ nhiên rõ ràng.
Người có thể làm nàng bị thương....
Hắn híp mắt
"Là gã Tướng quân kia của các ngươi?"
Tô Yên lắc đầu
"Không phải."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Hắn tiến tới gần Tô Yên, nhìn từ cánh tay lên bả vai Tô Yên.
Rốt cuộc, hắn cũng nhìn thấy vết máu thấm ra ngoài y phục ở trên bả vai nàng.
Y phục vẫn lành lặn, không hề có vết rách.
Nhưng lại có máu trên y phục.
Chỗ bị thương nứt ra sao?
Hắn duỗi tay, kéo cổ áo Tô Yên, cả khuôn mặt đều xám xịt lại.
Đang kéo kéo, hắn mới nhớ ra nàng là nữ tử.
Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn đám Phó tướng ngồi xung quanh.
Một đám người, cơm trước mặt thì không ăn, mắt to trừng mắt nhỏ đang nhìn Hiên Viên Quân Ngọc cũng Tô Yên.
Hai người này làm gì vậy?
Quan hệ có vẻ không hề đơn giản.
Thái độ của Vương Gia sốt ruột như vậy, không giống thái độ đối với tù binh.
Đặc biệt, tên tù binh này còn làm Vương Gia bị thương.
Như trước kia, chỉ cần một giây Vương Gia liền ban chết.
Hiên Viên Quân Ngọc gợi cánh môi mỏng cười lạnh
"Ăn no rồi? Nhàn quá sao?" . truyện teen hay
Hắn vừa dứt lời, đám Phó tướng lại vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Không dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng, Hiên Viên Quân Ngọc bế Tô Yên đi.
Đúng vậy, là bế đi, loại bế ngang kiểu công chúa ấy.
Khi Vương Gia nhà bọn chúng bế người ta ra ngoài, còn liên mồm gọi đại phu, một đám Phó tướng đều cảm thấy trời sắp sập rồi.
Tên tù binh này liệu có phải là đám người Thịnh Nguyên quốc cố ý phải tới dụ hoặc Vương Gia nhà chúng không vậy?
Tên tù binh kia lớn lên cho dù có gầy yếu, nhưng cũng vẫn là nam tử mà.
Vương Gia còn quang minh chính đại bế người ta ra ngoài...
Ánh mắt Vương Gia nhìn người ta cũng thật kỳ quái...