Hai người bên này đang trong trạng thái giằng co.
Còn Tiểu Hồng và Tô Cổ bên kia lại xuất hiện một tình huống vô cùng quỷ dị....
Tiểu Hồng với thân hình khổng lồ, hận không thể quấn chặt lấy người Tô Cổ.
Trong tay Tô Cổ xuất hiện mũi băng, vừa đóng băng Người Bất Tử, vừa phóng mũi băng vào cơ thể của chúng.
Lại còn phải kéo thêm một con phế vật, vừa đánh lại vừa phải trông chừng sợ nó bị Minh Thạch thu hút tự động chạy vào cái hố kia.
Tô Cổ cảm thấy Tiểu Hồng không phải phế vật, mà con rắn ngu ngốc này chính là mật thám quân địch phái tới nằm vùng, ẩn núp quanh nó và Tô Yên.
Đã không giúp đỡ được gì, lại còn hạn chế hoạt động của hắn.
Tô Cổ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng, không nhịn nổi nữa.
Giơ tay liền hất Tiểu Hồng rơi xuống, ném thẳng vào đám Người Bất Tử.
Mục tiêu của đám Người Bất Tử chính là Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
'Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng.'
Nếu không hiểu xà ngữ, xem bộ dạng của Tiểu Hồng, sẽ cảm thấy nó rất là hung thần ác sát, vô cùng uy phong.
Tiểu Hồng cho rằng mình xong đời rồi.
Kết quả là một chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Đám Người Bất Tử kia không dám lại gần nó.
Ngược lại vội vàng lùi ra một khoảng.
Chỉ dám di chuyển xung quanh nó, trong miệng phát ra rất nhiều âm thanh kỳ quái.
Ánh mắt Tiểu Hồng sáng ngời
"Tê tê tê tê tê?"
'Ơ? Bọn chúng hình như sợ ta.'
Thấy vậy, lá gan của Tiểu Hồng càng lúc càng lớn, quăng quăng cái đuôi, lúc ẩn lúc hiện.
Nó đi tới chỗ nào, đám Người Bất Tử vội vàng tránh xa.
Tránh cho nó một con đường.
Tiểu Hồng chơi đến vui vẻ, nhưng....
Mảnh Minh Thạch trên trán nó bắt đầu phát sáng.
Tiểu Hồng nhìn cái hố kia, nhịn không được lắc lư thân mình đi về phía đó.
Càng nhìn càng thấy hấp dẫn.
Càng nhìn lại càng muốn chui vào bên trong.
Tô Cổ liếc mắt.
Giơ tay.
Một tường băng tức khắc chặn trước mặt Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng không kịp phanh, 'ầm' một tiếng, đập thẳng đầu vào bức tường.
Nó tỉnh táo trở lại.
Tô Cổ lên tiếng
"Con rắn ngốc này, ở bên này. Ngươi đi sai rồi."
Tiểu Hồng nghe thấy tiếng Tô Cổ, quay đầu lại nhìn.
Lập tức lại vô cùng cao hứng lắc lư cái đuôi phóng tới phía Tô Cổ đang đứng.
Đi được nửa đường, Minh Thạch lại phát ra ánh sáng ý đồ dụ hoặc Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng chạy được nửa đường, từ từ di chuyển chậm lại, có chút do dự.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Cổ cất tiếng nói lạnh như băng
"Đếm đến ba, nếu ngươi vẫn không đi tới đây, bánh hoa quế, đường hồ lô, trái cây ngươi chôn dưới gốc cây đại thụ ta sẽ đào lên, tịch thu hết!"
Dứt lời, Tô Cổ liền đếm luôn
"Một.... hai..... ba ······"
Tô Cổ đếm, mà càng đếm nhanh, Tiểu Hồng lại càng chạy nhanh.
Còn chưa đếm đến ba, cái đầu to của Tiểu Hồng đã gục vào ngực Tô Cổ.
Cái đuôi cũng vội vàng quấn quanh người hắn
"Tê tê tê tê tê??"
'Sao ngươi lại biết ta chôn trái cây dưới gốc cây?'
Tô Cổ nhìn trán của Tiểu Hồng, năng lượng của Minh Thạch đã dần yếu đi.
Hừm, tình yêu với đồ ăn đã chiến thắng cả sức hút của Minh Thạch.
Minh Thạch này được Minh Giới tôn sùng là thánh vật này nọ.
Vinh quang cả đời, bị huỷ trong tay Tiểu Hồng ham ăn rồi.
Tô Cổ
"Biến nhỏ một chút."
Tiểu Hồng liền biến nhỏ, quấn quanh cổ tay hắn.
Tô Cổ cầm mũi băng trên tay, khuôn mặt vô cảm một đường chém giết.
"Tê tê tê tê tê."
'Vừa rồi ngươi còn chưa đếm đến ba, ta đã tới rồi!'
Tô Cổ không nói gì.
Tiểu Hồng vội vã
"Tê tê tê tê tê?"
'Ngươi vẫn sẽ tịch thu đồ ăn của ta sao?'
Tô Cổ vẫn trầm mặc.
"Tê tê tê tê tê?"
'Cần ta giúp ngươi không?'
Lần này Tô Cổ dừng động tác
"Hoá ra ngươi còn biết mình không phải là phế vật!"
Tiểu Hồng không tình nguyện, rầm rì.
Vẫn chậm rì rì bò từ trên người Tô Cổ xuống.